Quý Trần thị và Quý Thục Nhiên đang bàn bạc điều gì đó, Khương Lê không rõ việc nhưng nàng hiểu rằng chuyện hôm nay, đối diện với sự hãm hại của Quý Thục Nhiên. Hành động của nàng đã bày tỏ rõ mâu thuẫn với bà ta. Dựa vào những việc mà Quý Thục Nhiên đã làm với Khương nhị tiểu thư trước đây, Khương Lê biết rằng Quý Thục Nhiên không phải là người rộng lượng. Mâu thuẫn càng gay gắt bà ta sẽ càng dùng những thủ đoạn mạnh hơn.
Khương Lê không sợ.
Nàng đã từng bên cạnh Tiết Hoài Viễn xử lý chính sự, ông không ngại chia sẻ với nàng, thậm chí đôi khi còn thảo luận với nàng. Khương Lê không phải người nhút nhát, thêm vào đó nàng đã từng chết một lần, bị chính người thân yêu hại cho nhà tan cửa nát, giờ đây nàng luôn sẵn sàng đối đầu không khoan nhượng.
Khi nàng trở về Phương Phi uyển, nghỉ ngơi chưa được nửa canh giờ thì có khách không mời mà đến.
Khương Cảnh Duệ mang theo lồng dế, không mời mà tới Phương Phi Uyển để uống trà.
Vị thiếu gia của Nhị phòng nhà này là người không chịu sự quản giáo, Nhị lão gia Khương Nguyên Bình và nhị phu nhân Lư thị đều không quản nổi hắn. Chỉ có lời của Khương Nguyên Bách thỉnh thoảng hắn mới nghe. Tuy nhiên, vị thiếu gia này lại có vẻ khá thân thiết với Khương Lê.
Khương Lê mời hắn ngồi xuống, hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”
Khương Cảnh Duệ tìm một chiếc tách trà, bảo Đồng nhi rót trà cho hắn, tỏ ra không khách sáo chút nào. Hắn nghiêng đầu nhìn Khương Lê, nói: “Hôm nay ngươi làm rất hay, Khương Ấu Dao và đại phu nhân đều bị tỷ phản đòn, ta phải vỗ tay khen ngợi ngươi mới được.”
Lời này thực sự khiến Đồng nhi đang rót trà bên cạnh, có chút tức giận. Mặc dù vị thiếu gia của Nhị phòng này không có ác ý với tiểu thư nhà mình, nhưng đôi khi thái độ của hắn tỏ ra không tôn trọng, nói chuyện rất tùy tiện.
“Lời nói không thể bừa bãi,” Khương Lê bình thản nói: “Ta chỉ nói sự thật mà thôi.”
Loading...
“Sao ngươi lại giấu ta?” Khương Cảnh Duệ chơi đùa với chiếc tách trà trên bàn, “Ta sẽ không nói ra đâu.”
“Đường huynh nói vậy, như thể chúng ta rất thân thiết.” Khương Lê mỉm cười.
Từ “ Đường huynh” vừa thốt ra, sắc mặt Khương Cảnh Duệ thay đổi, hắn nhìn Khương Lê nghiêm túc hỏi: “Khương Lê, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ta nói có gì sai sao?” Khương Lê cười một cách châm biếm: “Trước đây khi ta bị người khác chỉ trích nguyền rủa Khương Ấu Dao, ta từng hỏi liệu có ai tin ta không. Trong Khương phủ, chỉ có Liễu phu nhân và Đồng nhi tin ta, ta nhớ, không có đường huynh. Nếu ta và đường huynh thân thiết thì dù thế nào cũng phải tin ta một lần chứ. Vì vậy, ta nói ta và đường huynh không thân thiết.”
Mặt Khương Cảnh Duệ đỏ bừng, Đồng nhi nghe cũng cảm thấy hả hê. Đúng là như vậy, làm ra vẻ thân thiết như đứng về phía Khương Lê, nhưng đến lúc quan trọng lại chẳng dám nói một lời, không bằng một người ngoài không liên quan, người như vậy làm sao gọi là quen thân.
Khương Cảnh Duệ vốn miệng lưỡi trơn tru, rất giỏi ngụy biện, nhưng khi định phản bác nhìn vào mắt Khương Lê lời muốn nói đành nuốt lại, không thể nói gì thêm.
Mắt Khương Lê như dòng suối trong vắt, rất rõ ràng, tựa như mọi lời nói dối đều không thể che giấu. Khương Cảnh Duệ đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, như ngồi trên đống lửa.
Hắn tự cho rằng mình và Khương Lê có quan hệ tốt, cũng đã từng nhắc nhở nàng, tự thấy mình đã làm hết sức. Nhưng không ngờ Khương Lê lại thẳng thắn hỏi hắn tại sao không đứng về phía nàng. Khương Lê hỏi một cách tự nhiên lại làm hắn trông như kẻ tiểu nhân
“Đường huynh không muốn vì ta mà làm mất lòng mẹ, ta rất hiểu. Người trong Khương phủ đều biết giữ mình, ta không trách gì. Chỉ là, đường huynh từ nay về sau đừng nói rằng chúng ta thân thiết, ta không thích làm bộ làm tịch.” Khương Lê chậm rãi nói.
Khương Cảnh Duệ cảm thấy lời nói này vô cùng chói tai, không biết đáp lại thế nào. Khương Lê rõ ràng đang chế giễu hắn không có dũng khí, không dám đứng ra. Là một thiếu niên trẻ tuổi, được nuông chiều từ nhỏ, làm sao có thể chấp nhận sự sỉ nhục như vậy, lập tức nói: “Ta biết rồi, ngươi đừng nói bóng gió nữa, ta từ nay không đến nữa!” Nói xong, hắn đặt mạnh tách trà xuống bàn, giận dữ bỏ đi.
Đồng nhi giật mình, trách: “Nhị thiếu gia sao lại nóng nảy thế. Tiểu thư, người có phải đã làm hắn giận rồi không?”
“Khương Cảnh Duệ bản tính không xấu,” Khương Lê nhấp nhẹ tách trà, “Dù ích kỷ nhưng cũng không đến mức lạnh lùng, nếu không đã không nhắc nhở ta trước đó. Ở trong gia đình lớn, lợi ích chồng chéo, hắn hành xử cẩn trọng,hắn làm vậy ta hiểu nhưng ta không thích.”
Có lẽ từ nhỏ Tiết Hoài Viễn đã dạy nàng phân biệt rõ ràng, Khương Lê rất ghét những người như vậy, nói hắn là người tốt thì lại đáng ghét, nói hắn là kẻ xấu thì đôi lúc lại không hoàn toàn, khiến nàng cảm thấy khó chịu.
“Ta nói như vậy, hoặc là hắn sẽ hoàn toàn ghét ta, không qua lại với ta nữa, hoặc là hắn sẽ cảm thấy áy náy, từ nay về sau không đứng ngoài cuộc. Như vậy, thái độ của hắn sẽ rõ ràng chứ không mập mờ, nếu để một người thái độ có mập mờ ở bên cạnh, luôn là một mối nguy, sợ nhất là bị đâm sau lưng.”
Đồng nhi nghe mà không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu: “Tiểu thư nói đúng, nếu không hôm nay cũng không khiến Hương Sảo tự chịu hậu quả.”
Hôm đó, Hương Sảo từ Thục Tú Viên trở về, lén lấy hộp trang sức của Khương Lê ra xem, thỉnh thoảng lại tỏ vẻ không nỡ. Đồng nhi kể lại với Khương Lê, nàng liền đoán rằng Quý Thục Nhiên có lẽ sẽ ra tay trong lễ cập kê. Với quá khứ hại mẹ giết em của Khương nhị tiểu thư, ý đồ của bà ta không khó đoán.
Khương Lê bảo Đồng nhi mua chuộc người ngoài, nói rằng có người thợ giỏi làm đồ giả. Hương Sảo quả nhiên tìm đến người thợ này để tráo đổi trang sức. Khương Lê lại bảo Đồng nhi nói xấu Hương Sảo trước mặt Vân Song, còn nói Hương Sảo được Khương Lê thưởng rất nhiều. Vân Song ghen tị, lại biết kế hoạch của Khương Lê, quyết định mượn gió bẻ măng giúp nàng trừ khử Hương Sảo.
Sau khi Hương Sảo bị bắt, Khương Lê lại nói với Vân Song một câu, khiến Quý Thục Nhiên sinh nghi. Mọi việc diễn ra suôn sẻ, Vân Song giúp nàng trừ khử Hương Sảo, Quý Thục Nhiên giúp nàng trừ khử Vân Song, thay mới toàn bộ hạ nhân ở Phương Phi uyển, đúng là một công đôi việc.
Mà trong đó lòng tham của Hương Kiều, sự đố kỵ của Vân Song, sự đa nghi của Qúy Thục Nhiên, tất cả đều kết hợp lại chặt chẽ, không thể thiếu yếu tố nào. Khương Lê lợi dụng chính là lòng ác của con người.
Nhân tính khó đoán nhất, nhưng cũng dễ nắm bắt nhất, chỉ cần một chút cám dỗ, sẽ đạt được mục đích của mình.
Tất cả đã bắt đầu được gieo mầm mống từ việc Khương Lê tặng Hương Sảo chiếc trâm đầu tiên
Người thợ săn từ đầu đã đặt bẫy và cuối cùng con mồi đã sập bẫy.
Ván này, Khương Lê thắng.