"Trời ơi, đây là cái gì?"
Tiếng hét thất thanh của Khương Ấu Dao ngay lập tức phá tan bầu không khí vui vẻ hòa hợp vừa rồi trong sân. Những khách khứa đứng gần đó vô thức nhìn vào chiếc hộp trong tay Khương Ấu Dao.
Khương Nguyên Bách và Khương lão phu nhân đứng xa hơn, không nhìn rõ được trong hộp có gì. Lư thị và Dương thị đứng dậy ngẩng đầu nhìn, Khương Cảnh Duệ đứng ở phía nam khách, muốn tiến lại gần để nhìn rõ, nhưng bị Khương Nguyên Bình kéo lại.
Khương Ấu Dao còn chưa kịp nói, nha hoàn bên cạnh nàng là Kim Hoa đã nhanh chóng cầm lấy món đồ trong hộp, ngẩng đầu tức giận nhìn Khương Lê, quát: “Nhị tiểu thư, người có ý gì đây?”
Mọi người lúc này mới nhìn rõ, trong tay nha hoàn đang cầm là một bộ trang sức đá hồng ngọc ( hồng bảo thạch) . Bộ trang sức đá hồng ngọc này vừa nhìn đã thấy giá trị không hề nhỏ. Chỉ là hiện tại trên bề mặt trang sức đầy những vết khắc chằng chịt nhìn vào không khỏi khiến người ta rùng mình.
“Nhị tiểu thư, nô tỳ biết trong lòng người không vui, không thích Tam tiểu thư, nhưng trong lễ cập kê của Tam tiểu thư, người tặng đồ như thế này, thật quá đáng quá rồi!” Giọng điệu của nha hoàn này đối với Khương Lê quả thực không thể coi là cung kính, nếu ở phủ khác, chắc chắn đã bị gán tội bất kính với chủ tử rồi. Nhưng ở đây, hành động của cô ta lại không ai để ý, ngược lại còn được khen ngợi là trung thành.
Ánh mắt của Khương Lê dừng lại trên bộ trang sức đá hồng ngọc trong tay Kim Hoa, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, sau đó nhíu mày nói: “Không phải đâu, bộ trang sức đá hồng ngọc này từ khi mua về đã luôn được ta giữ, chưa từng chạm vào. Ta không biết vì sao lại trở thành thế này.”
“Có lẽ là hiểu lầm gì đó?” Quý Thục Nhiên cũng bước tới, trên mặt không có chút hoài nghi nào đối với Khương Lê, ngược lại còn tỏ ra rất quan tâm, hỏi: “Có phải do bộ trang sức này Lê nhi bị lừa rồi?”
“Sao có thể? "Đồng Nhi nhanh miệng, lập tức nói:" Đây là quà lễ cập kê cô nương cố ý đến Cát Tường lâu chọn cho Tam tiểu thư, tốn bốn trăm lượng bạc. Trang sức của Cát Tường lâu sao có thể có vấn đề?
Thì ra là mua ở Cát Tường Lâu.
Loading...
Khách khứa nhìn Khương Lê với ánh mắt khác nhau, nếu đã bỏ ra bốn trăm lượng bạc để mua trang sức cho Khương Ấu Dao, cho thấy Khương Lê rất hào phóng cũng chứng tỏ Thủ phụ gia không hề bạc đãi Khương Lê, Khương Lê vẫn rất thoải mái về tài chính, các ngự sử cũng không thể chỉ trích về việc này.
“Không phải vấn đề của trang sức, trang sức bình thường cũng không tự nhiên nứt ra, huống hồ đây rõ ràng là vết dao khắc.” Khương Ngọc Nga đột nhiên lên tiếng nói: “Nhị tỷ, tỷ không thích Tam tỷ thì thôi, sao lại lãng phí một bộ trang sức như vậy chứ?”
Dương thị không ngờ nữ nhi của mình lại đột nhiên mở miệng, muốn che miệng Khương Ngọc Nga đã không còn kịp rồi. Khương Ngọc Yến sợ hãi kéo góc áo Khương Ngọc Nga, cúi đầu không nói gì. Khương Ngọc Nga trong lòng đắc ý, cô biết mẹ con Đại phòng không thích Khương Lê, có thể chọc tức Khương Lê , họ sẽ rất vui. Vừa để lấy lòng đại phòng và Khương Ngọc Nga cũng không ưa gì Khương Lê.
Khương Ấu Dao có gia đình họ Quý chống lưng, Khương Lê có gì? Mẹ nàng cũng đã chết, đáng ra phải bị người ta chà đạp, sao còn có thể an ổn ngồi ở vị trí đích nữ. Khương Ngọc Nga hận không thể khiến Khương Lê rơi vào tình cảnh như mình, thậm chí còn thảm hơn, cô mới thấy vui.
Khương Lê nhìn Khương Ngọc Nga, thần sắc của nàng không hẳn là hoảng loạn, chỉ là có chút khó hiểu, nói với Khương Ngọc Nga: “Ngũ muội sao lại nói vậy, ta chưa từng nói không thích Tam muội.”
“Sao lại nói vậy?” Khương Ngọc Nga liếc nhìn Quý Thục Nhiên, thấy trong ánh mắt của Quý Thục Nhiên rõ ràng hiện lên sự hài lòng, lòng tự tin lại tăng thêm, tiếp tục nói: “Nếu tỷ thích Tam tỷ, khi xưa cũng sẽ không đẩy ngã đại bá mẫu, khiến đại bá mẫu sảy thai. Tỷ ở trong am vài năm, chắc chắn trong lòng có oán hận đại bá mẫu. Tỷ cứ thế trút giận lên bộ trang sức, cố ý tặng cho Tam tỷ, đây là đang nguyền rủa Tam tỷ”
“Ngọc Nga im miệng!” Dương thị vốn dĩ là người sợ gây chuyện, thấy Khương Ngọc Nga càng nói càng quá đáng, không nhịn được lên tiếng ngăn cản nàng. Phải biết rằng trong phủ Khương, Tam phòng không có địa vị nhất. Lúc này Khương Ngọc Nga lấy lòng được Khương Ấu Dao không sai, nhưng cũng đắc tội với Khương Lê. Nhưng trâu yếu còn khỏe hơn bò , Khương Lê dù thế nào cũng là con gái ruột của Khương Nguyên Bách, ai biết có ngày nào đó lại phất lên không? !”
Khương Ngọc Nga đã nói hết những gì muốn nói, liền không nói thêm nữa. Nhìn xung quanh thấy khách khứa, nhìn Khương Lê với ánh mắt dè chừng.
Hình ảnh Khương Lê hại mẹ giết em lại một lần nữa hiện lên đẫm máu trước mắt mọi người, hơn nữa lần này, vì lời nói của Khương Ngọc Nga, trong đầu mọi người lại hiện ra một cảnh tượng, đó là dưới ánh đèn, Khương Lê độc ác dùng dao khắc từng nhát từng nhát lên bộ trang sức.
Tâm địa rắn rết, tàn nhẫn độc ác.
Liễu phu nhân cuối cùng không nhịn được, bà và Diệp Trân Trân có giao tình, ở núi Thanh Thành gặp Khương Lê một lần, nhưng lại rất thích Khương Lê, nhìn đứa con của bạn thân bị đẩy vào tình thế khó khăn, bà nói: “ Khương Nhị tiểu thư tâm địa lương thiện, không phải là người như vậy.”
Lời vừa dứt, trong đám người không biết là vị phu nhân nào nhỏ giọng nói một câu: “Nhìn bề ngoài có vẻ lương thiện mới đáng sợ, biết người biết mặt không biết lòng.”Lời tuy nhỏ, nhưng lại có thể lọt rõ vào tai mọi người. Liễu phu nhân tức giận đến mức xanh cả mặt.
Khương Ấu Dao lại lúc này bắt đầu nức nở, nàng vốn luôn tỏ ra tươi cười ngây thơ, giờ khóc lên, nước mắt ngấn lệ, thật là vô cùng đáng thương. Nàng nức nở khẽ nói: “Nhị tỷ sao lại đối xử với muội như vậy, muội cứ ngỡ rằng, nhị tỷ đã sớm giải tỏa hết khúc mắc với chúng ta rồi…”
“Ta không có khúc mắc gì cả, cũng không có phá hủy bộ trang sức này.” Khương Lê nhìn nàng, dường như có chút bất đắc dĩ: “Chỉ là các ngươi không tin mà thôi.”
“Ác nhân! Ác nhân !” Khương Bính Cát đột nhiên la hét trong tay bà vú.
“Đủ rồi, mọi người còn muốn ồn ào bao lâu nữa!” Khương lão phu nhân đột nhiên quát lớn, nha hoàn dìu đỡ chống gậy đứng lên. Bà lạnh lùng nhìn quanh một lượt, khách khứa lập tức im lặng. Khương lão phu nhân nhìn Khương Lê, lạnh lùng hỏi: “Bộ trang sức này thật sự không phải con khắc sao?”
Khương Lê đáp: “Không phải.”
“Con làm sao chứng minh?” Bà hỏi.
Khương Lê nhìn về phía Khương lão phu nhân, Khương Nguyên Bách nhìn nàng ánh mắt có chút dao động. Quý Thục Nhiên lại lấy tay áo che mặt, giống như đang vô cùng thương tâm. Lư thị không che giấu vẻ mặt xem kịch vui, về phần Dương thị đang cùng Khương Ngọc Nga trừng mắt không biết đang nhắc nhở cái gì.
Cả Khương phủ, đều đứng nhìn, ngoại trừ Đồng Nhi, bên cạnh cô dường như không có ai.
Có thể để nha hoàn của ta Hương Sảo đến chứng minh cho ta. "Khương Lê nói:" Sau khi mua món quà này, vẫn luôn là Hương Sảo thay con giữ, con chưa từng chạm qua.
Khương lão phu nhân dặn dò người bên cạnh: "Gọi Hương Sảo qua đây.
Chốc lát Hương Sảo bị người dẫn tới. Khương Lê hỏi nàng: "Hương Sảo, trang sức kia ngươi thay ta cất ở trong hộp, ngươi có thấy rõ ta vẫn chưa đụng qua đúng không ?”
Hương Sảo cúi đầu, thân thể khẽ run rẩy, thật lâu không thấy trả lời, đang lúc trong lòng mọi người cảm thấy kỳ quái, Hương Sảo đột nhiên quỳ rạp xuống đất, khóc ròng nói: "Nhị tiểu thư, xin lỗi người, nô tỳ không thể nói dối." Không đợi Khương Lê nói chuyện, nàng lại dập đầu với Khương lão phu nhân, hô: "Lão phu nhân, nô tỳ tất cả đều nói ra, bộ trang sức kia, chính là Nhị tiểu thư cầm đao khắc, nô tỳ tận mắt nhìn thấy!
Mọi người liền bàn tán xôn xao.