Giữa những ánh mắt khác nhau của mọi người trong sân, Khương Lê vẫn điềm nhiên bước đi như không có gì xảy ra. Nàng bước nhẹ nhàng, động tác vô cùng thong dong như một cô gái đang dạo trong rừng hoa, tự mình vui vẻ, say đắm, diễm lệ.
Nàng đi đến giữa sân, dừng bước bên cạnh Khương Ấu Dao, mỉm cười nói : "Chúc mừng Tam muội hôm nay cập kê." Sau đó quay sang Khương Nguyên Bách và Quý Thục Nhiên trên bậc thềm, mỉm cười nói xin lỗi : "Không biết cập kê lễ ở giữa sân, con tìm người hầu dẫn đường nhưng hôm nay trong phủ bận quá không tìm được. Đành phải tự mình tìm đến, mất nhiều thời gian, cha mẹ đừng trách Khương Lê.”
Mọi người xung quanh nghe vậy đều suy nghĩ. Đường đường là phủ đệ của một Thủ phụ, sao lại thiếu người hầu đến nỗi Khương Lê tìm không ra, rõ ràng là có người cố ý không cho cô ta đến kịp, chỉ để cô ta bẽ mặt.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên lại nhớ ra, vừa nãy cô gái này nói cái gì Khương Lê ư?
Chẳng phải chính là Khương nhị tiểu thư Khương Lê, kẻ hại mẹ giết em sao ?
Những vị khách đến dự lễ, hoặc là trưởng bối hơn Khương Lê một đời, hoặc là đồng trang lứa với Khương Lê. Những người trẻ tuổi chưa từng gặp Khương Lê, còn các trưởng bối chỉ từng gặp Khương Lê khi nàng còn nhỏ.
Nhưng trong mắt của các quý nhân ở Yên Kinh, Nhị Tiểu thư Khương gia thường được tưởng tượng là một cô gái hung ác, quái vật mặt dài nanh nhọn. Nhưng cô gái trước mắt quá đỗi thuần khiết, dịu dàng, thậm chí vẻ đẹp mềm mại và thanh tú của nàng còn khiến Khương Ấu Dao trở nên lu mờ. Một người như vậy lại có thể hại mẹ giết em, thật khó mà tin được.
Quý Thục Nhiên sắc mặt hơi thay đổi ngay khi Giang Lý xuất hiện.
Quý Thục Nhiên vừa thấy Khương Lê xuất hiện thì sắc mặt lập tức thay đổi. Bà ta giỏi đoán ý người, tất nhiên nhận ra sự kinh ngạc của khách khứa khi Khương Lê xuất hiện. Những ánh mắt ngưỡng mộ dành cho Khương Lê khiến bà ta không vui, bởi bà ta không muốn Khương Lê lấn át Khương Ấu Dao. Giống như khi bà ta trở thành chủ mẫu Khương gia, mọi người dường như quên đi Diệp Trân Trân. Nếu Khương Ấu Dao xuất hiện, Khương Lê sẽ trở thành bùn đất dưới chân nàng. Nhưng bây giờ, Khương Lê lại gần như lấn át bảo bối trong tay bà ta, khiến lòng bà ta tràn đầy sự tức giận.
Khương Nguyên Bách đứng trên bậc thềm, nhìn xuống hai đứa con gái. Trong thâm tâm, ông ta tất nhiên yêu thương Khương Ấu Dao hơn, vì cô từ nhỏ đã sống bên cạnh ông. Nhưng Khương Lê lại giống ông y đúc, dung mạo và khí chất xuất chúng khiến ông cảm thấy hãnh diện, nên sự bất mãn đối với Khương Lê cũng dần tan biến.
Loading...
Khương Nguyên Bách vẫy tay, nói: "Không sao."
Khương Lê liền hành lễ với Khương Nguyên Bách rồi đứng bên cạnh Lư thị, làm ra vẻ tham gia buổi lễ.
Sự xuất hiện của Khương Lê thu hút sự chú ý của mọi người trong sân, khiến Khương Ấu Dao không còn là nhân vật chính của buổi lễ. Khương Ấu Dao trong lòng tức giận nhưng không thể hiện ra ngoài, đành phải kìm nén cơn giận tiếp tục tiến hành lễ cập kê.
Khách khứa đã ngồi vào chỗ, Khương Nguyên Bách đứng dậy phát biểu, người cử hành lễ là một nữ phu tử đức cao vọng trọng ở Yên Kinh, bà ấy sẽ chải đầu cho Khương Ấu Dao. Người giúp việc mang khăn lụa và trâm cài tóc lên.
Quý Trần thị bước đến trước Khương Ấu Dao, cao giọng ngâm bài chúc: "Ngày lành tháng tốt, bắt đầu cập kê. Bỏ đi những ý nghĩ trẻ thơ, thuận theo đức hạnh trưởng thành. Sống lâu và gặp nhiều phúc lành." Bà ấy cúi xuống chải đầu cho Khương Ấu Dao.
Khương Lê nhìn cảnh tượng này, trong đầu hiện lên hình ảnh lễ cập kê của mình khi còn là Tiết Phương Phi.
Mẹ nàng mất sớm, quê nhà lại nhỏ, người chải đầu cho nàng là một bà hàng xóm sát vách nhìn nàng lớn lên từ nhỏ. Khi lễ cập kê diễn ra, Tiết Hoài Viễn còn lén lút lau nước mắt. Tiết Chiêu kể rằng, Tiết Hoài Viễn tự nhủ: "A Ly lớn rồi, sắp rời xa cha rồi."
Lúc đó nàng vô tư cười nói: "A Ly không đi đâu cả, A Ly sẽ ở lại với cha, cả đời cùng cha."
Khương Lê hít một hơi sâu, nén nước mắt trong mắt lại.
Người nói sẽ không đi đâu cuối cùng lại bỏ cha già và em trai mà đi lấy chồng xa, không bao giờ trở về. Số phận hẩm hiu có lẽ là sự trừng phạt cho lời nói không giữ lời.
Khương Ngọc Nga đứng bên cạnh Dương thị, nhìn Khương Ấu Dao làm lễ, ánh mắt khó giấu sự khao khát và ghen tị. Lễ cập kê của nàng chắc chắn sẽ không hoành tráng như của Khương Ấu Dao. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy không cam lòng, không kìm được quay sang nhìn Khương Lê.
Cùng là con gái Khương gia, Khương Lê nhìn lễ cập kê của Khương Ấu Dao, nghĩ đến bản thân, chắc hẳn sẽ càng thêm phẫn uất. Khương Ngọc Nga cảm thấy một sự khoái cảm bất ngờ, nhưng khi nhìn lại, Khương Lê lại nhìn Khương Ấu Dao trên sân khấu với vẻ mặt bình tĩnh như người xa lạ.
Sao có thể như vậy?
Chẳng lẽ Khương Lê không cảm thấy tức giận, không cảm thấy bất công, không cam lòng sao?
Không chỉ Khương Ngọc Nga, nhiều vị khách xung quanh cũng chú ý đến biểu cảm của Khương Lê.
Nhưng Khương Lê chỉ đứng đó nhìn, nụ cười trên môi vô cùng chân thật, như thể nàng thật sự vui mừng cho Khương Ấu Dao.
Mọi người đều cảm thấy bối rối.
Khương Ấu Dao vừa làm lễ vừa quan sát biểu cảm của Khương Lê. Khương Lê càng tỏ ra bình tĩnh, nàng càng không tin, trong lòng gào thét điên cuồng, tất cả đều là giả vờ!
Cho đến khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của Quý Thục Nhiên, Khương Ấu Dao mới nhận ra mình suýt nữa mất kiểm soát. Nàng bình tĩnh lại, nghĩ đến cảnh tượng sắp tới mà Khương Lê sẽ phải đối mặt, cơn giận trong lòng mới tiêu tan, thay vào đó là sự háo hức không thể chờ đợi.
Cũng vào lúc này, lễ chải đầu ba lần hoàn thành, Khương Ấu Dao quỳ trước Khương Nguyên Bách và Quý Thục Nhiên, nghe lời dạy dỗ. Lễ cập kê kết thúc.
Sau khi lễ kết thúc, là lúc khách khứa tặng quà mừng lễ cập kê.
Để thể hiện thiện ý với Khương gia, những vị khách đều tặng những món quà quý giá. Trong Khương gia, ngoại trừ Tam phòng tặng quà giản dị, còn lại đều là những món quà đắt tiền.
Khương Ấu Dao cầm lấy hộp quà của Khương Lê do Đồng Nhi đưa lên, mỉm cười nhìn Khương Lê, nói: "Nhị tỷ, ta có thể mở món quà của tỷ ngay bây giờ không?"
Nụ cười của nàng còn mang chút ngại ngùng, sự e thẹn giữa thiếu nữ và cô gái trưởng thành, khiến nàng trông càng thêm đáng yêu.
Khách khứa đều dừng lại nhìn Khương Lê.
Khương nhị tiểu thư hiện giờ trông có vẻ dịu dàng đáng yêu, nhưng chuyện xảy ra năm đó là sự thực. Khương tam tiểu thư còn nhỏ, được nuông chiều mà không biết hiểm ác chốn nhân gian,không biết vị Khương nhị tiểu thư tâm tư ngoan độc này, sẽ trả lời Khương tam tiểu thư như thế nào?
Khương Lê mỉm cười: "Tất nhiên là được."
Hương Sảo đứng từ xa trong đám đông, lòng bàn tay không biết từ khi nào đã thấm đầy mồ hôi. Nói thật, những ngày này Khương Lê đối xử với nàng không tệ, không chỉ thưởng hậu mà còn rất thân thiện. So với Khương Ấu Dao và Quý Thục Nhiên thì tốt hơn gấp mười lần.
Nhưng Hương Sảo trong lòng tiếc nuối nghĩ, thế gian này, không phải người tốt thì sẽ được báo đáp tốt người hiền lành thường bị người khác ức hiếp, đạo lý mà đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu.
Khương Ấu Dao cúi đầu mở hộp quà, không ai nhìn thấy nụ cười của nàng càng thêm sâu sắc, nhưng chỉ trong chốc lát, nàng đã kinh hãi kêu lên, như thể bị dọa sợ tột cùng, thất thanh nói: "Trời ơi, đây là cái gì?"