Chuyện tâm linh số 1: Vặn vẹo.
Bên trong một căn phòng tối tăm u ám, cậu bé chậm rãi mở to mắt, vẫn tưởng rằng mình còn đang du hành trong giấc mơ đầy ảm đạm này.
Tại sao mình lại ở đây?
Sau một hồi vật vã đôi mắt cậu đã quen với bóng tối và bắt đầu nhận biết rõ khung cảnh xung quanh, cậu chợt nhận ra mình đang đứng ở phòng khách. Chà, sao lại ở phòng khách nhỉ, cậu ta đang nằm dài ở phòng ngủ của mình mà? Đột nhiên cảm giác lạnh gáy trào lên và lấp đầy nơi lồng ngực, hình như có một thứ gì đó trên trần nhà đang nhìn chằm chằm vào cậu. Cảm giác này rất chân thật, cậu có thể hình dung được thứ đó đang gửi những lời thì thầm đến hắn qua từng hơi thở. Mẹ kiếp, trần nhà đang có cái gì đó đu bám ở phía trên, nó ở rất gần cậu ta. Làm sao đây, cậu không dám ngẩng đầu lên nhìn. Không thể nào có chuyện hoang đường như vậy được, giả sử sau lưng cậu có người thì chắc người đó là cha mẹ của cậu, nhưng trên trần nhà thì sao? Trần nhà có người bò trên đó sao? Trong tột cùng sợ hãi, cậu bé cố gắng gào lên với hy vọng ai đó sẽ đến cứu lấy hắn. Nhưng không biết vì sao cổ họng giống như bị nghẹn lại không phát ra được âm thanh nào. Đến lúc này cơn buồn tiểu kéo theo những cảm giác buốt giá ngân vang như từng nhịp tiếng đàn nơi bàng quang. Cậu ta vô thức nhấc chân chạy vào WC để đi tiểu nhưng hôm nay đôi chân lại lì lợm không chịu nghe lời, cơn buồn tiểu ngày càng nặng hơn.
Quỷ quái thật, cái thứ bám trên trần nhà giả sử có thật thì nó đang làm cái gì vậy, nhìn hắn sao? Cảm giác sợ hãi càng lúc càng tràn ngập trái tim cậu, đồng thời nó cũng bắt đầu đập nhanh hơn. Bây giờ đôi mắt đã bắt đầu quen với bóng tối, cậu ta thử dòm xung quanh xem có gì khác biệt hay không. Thế nhưng sau khi nhìn rõ mọi thứ, toàn bộ tóc gáy cậu bé dựng đứng cả lên, cũng vào lúc này cậu cảm thấy phía dưới hai chân mình trở nên vô cùng ấm áp. Không! Đây không phải sự thật, tất cả chỉ là ác mộng thôi! Cậu bé đứng đờ người ra, miệng mở lớn còn tay thì tát liên tục vào mặt mình nhưng không phát ra được tiếng nào. Chuyện này thật vô lý, hình ảnh này cũng quá mức chân thật rồi. Cậu ta nhắm nghiền hai mắt cố gắng tĩnh tâm lại.
Mình phải tỉnh lại, phải thoát khỏi cơn ác mộng này!
Bộp… có cái gì đó đang từng bước đi đến gần cậu. Khốn nạn! Tại sao lại như vậy? Hay là bây giờ cậu thử mở mắt ra, biết đâu có thể nhìn thấy người đó thì sao... à hoặc là nhìn thấy vật gì đó. Giả sử cậu mở mắt ra mà không có gì hết, tức là cảm giác có thứ gì đó bám trên trần nhà cũng chỉ là ảo giác mà thôi. Ừ nhỉ, không chừng khi cậu mở mắt sẽ thấy bản thân mình đang chui trong một chiếc chăn ấm áp trên giường.
Không được, lỡ như có cái gì đó trước mặt cậu thì sao?
Nỗi sợ của cậu càng ngày càng mãnh liệt, thứ đó đã đến kế bên rồi, gần như dán sát vào mặt cậu bé! Mẹ kiếp, cái quái gì thế này, tất cả chỉ là ảo giác đúng không? Ấy, hình như có một hơi thở mang mùi giận dữ vừa lướt qua mặt cậu? Chắc là gió rồi, lúc nãy cậu cũng không để ý mình đã đóng cửa sổ hay chưa. Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, cậu nhủ thầm trong lòng. Từng giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên vầng tráng, cơn lạnh buốt của đêm khuya tăm tối ùa vào và vờn quanh cơ thể. À phải rồi, cơ thể mình, cậu vừa lén ti hí mắt để nhìn thân thể của mình. Chuyện nhỏ thôi mà, mình chỉ cần hí mắt nhìn một chút rồi nhắm lại ngay là xong. Tuy vậy cậu bé đấu tranh tư tưởng rất dữ dội về quyết định này, dù hành động chớp mắt diễn ra chưa đến một giây. Cậu liên tục tô vẽ vào bức tranh kí ức trong đầu mình cảnh cậu vừa chứng kiến, tất cả đều chìm trong bóng tối, cậu nghĩ đến to đầu cũng vẫn cho rằng đây là là ảo giác. Lòng tự tin dần quay trở lại, cậu bắt đầu chậm rãi nhấc mi mắt của mình lên, thôi thì ráng liếc sơ một lần, mặc dù liếc mắt kiểu này chắc cậu lại tiếp tục thấy một đống đen thui, điều đó chẳng đem lại tác dụng gì cả. Thế là lần đầu tiên trong đời cậu quyết đoán như vậy, đột nhiên cậu ta mở mắt thật to, sau đó nhìn thấy trước mặt mình là…….
Nhuận Lệ biết chắc rằng đã có chuyện đáng sợ xuất hiện ở đâu đó. Bảy năm trước cô đột nhiên nhận được một năng lực cũng khá là ghê gớm. Cứ mỗi lần linh cảm xẹt qua tâm trí cô thì y như rằng sẽ xảy ra một hiện tượng tà ác. Năng lượng này cứ liên tục phát triển trong ba năm cô sống ở thành phố này.
Loading...
“Hay thật, hôm nay lại có chuyện nữa rồi."
Cô so sánh những thông tin mình có với những bài báo hôm nay, sau đó khoanh tròn một tin tức đáng chú ý. Đây là nguồn tin mà tòa soạn của cô vừa thu thập được, tất nhiên phóng viên được điều đi công tác không phải mình cho nên cô chỉ có thể xem lại video về quá trình phỏng vấn và ảnh chụp hiện trường. Nội dung bài báo nói về vụ giết người cực kì man rợ trong một căn hộ chung cư, do phía cảnh sát bắt đầu phong tỏa toàn bộ tin tức nên họ chỉ thăm dò được người chết là một học sinh cấp hai tên Tạ Tiểu Hào. Dựa theo lời kể của hàng xóm, trời vừa sớm tinh mơ họ đã nghe tiếng gào thét và tiếng khóc thê thảm của nhà họ Tạ vang khắp hành lang, vì vậy người dân mới lo lắng gọi điện báo cho trị an thành phố. Khi cảnh sát tiến hành phá cửa để xông vào thì người dân quanh đó đột nhiên có cảm giác rất quái dị. Càng ngày càng nhiều xe cảnh sát chạy đến hiện trường, chở cả một đoàn pháp y đến khám nghiệm. Những người đang bu đông bu đỏ ở đấy đều có ý muốn theo dõi tận mắt cách xử lý hiện trường vụ án của chính phủ, cảnh sát cũng biết nên họ đã lập một rào chắn bằng người để che tầm nhìn, ngay cả phóng viên cũng bị chặn lại không cho vào đưa tin. À, mà quái quỷ thật, sao họ lại dùng xe bus để vận chuyển cái xác, lại còn cho bốn xe cảnh sát chạy song song để dọn đường. Vụ án của một học sinh cấp hai mà cần phải huy động phân nửa lực lượng để giải quyết sao? Cái mũi nghề nghiệp của Nhuận Lệ đã đánh hơi được chuyện gì đó khá hay ho, cô khẳng định vụ án này bắt đầu có vẻ nghiêm trọng hơn cô nghĩ. Bây giờ truyền thông cả nước đang dành sự quan tâm cho vụ án chấn động này, thời gian từ lúc xảy ra án mạng đến khi cảnh sát đến cũng khoảng sáu tiếng, dân cư mạng đã bàn tán rầm rộ trên internet.
Cả nhóm quyết định buổi trưa sẽ ra quán ăn, Nhuận Lệ vừa mới được tăng lương nên cũng rộng rãi lấy ví ra mời khách. Trên bàn cơm, phóng viên Tiểu Triệu - người được tòa soạn trực tiếp cử đến hiện trường vụ án vừa nhai vừa chép miệng bình luận:
“Thề có đấng cứu thế đây chắc chắn sẽ là một vụ án trọng điểm. Các bạn phải tận mắt thấy lúc tôi mới đến nơi kìa, cảnh sát vây chặt toàn bộ những vị trí ra vào hiện trường, chặn toàn bộ người dân ở bên ngoài. Tôi xuất trình thẻ phóng viên sau đó yêu cầu vào tác nghiệp, mặt bọn họ còn căng thẳng hơn và liên tục xua tôi ra ngoài. Tiếp theo thì biết rồi đấy, xe cảnh sát và xe bus vừa đi là tôi tranh thủ vào phỏng vấn ngay. Quá đáng sợ, cha mẹ của thằng nhóc sau thì thấy cái xác của nó thì như trở nên điên dại, xe cấp cứu cũng đã chở đi rồi. Cả khu chung cư đều phủ đầy màu chết chóc.”
Nhuận Lệ cũng chẳng biết phải làm sao, rõ ràng cô cảm nhận được nhưng kêu cô đi cản những con quỷ từ cõi âm thì cô chịu thua. Chuyện xảy ra khoảng một tuần trước, một linh cảm tồi tệ dâng lên trong lòng cô, có vẻ như sắp có người gặp quỷ. Cứ mỗi ngày trôi qua linh cảm của cô càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí mới đêm trước cô đang say giấc nồng thì cơn sợ hãi mãnh liệt đã kéo cô ra khỏi giấc ngủ. Y như rằng hôm qua vừa có linh cảm xấu thì hôm nay đã có người chết. Cô cuối cùng hạ quyết tâm, cắn răng hỏi:
“ Tiểu Triệu, cậu tính ‘ôm’ vụ án này tiếp sao?”
“Ừ em cũng định thế, tổng biên tập rất chú trọng vụ này nên đã yêu cầu em phải bám sát hiện trường, bằng mọi giá tòa soạn của mình phải công bố tin mới trước những trang báo khác”
“Nè, cậu nhường chị việc phỏng vấn nha? Hì hì phỏng vấn cứ để chị xử hết, cậu chỉ cần biên tập lại video thôi, kết quả thì cậu cứ lấy tên mình mà nhận thưởng, còn chuyện phân công thì để chị đi năn nỉ tổng biên tập.”
Nhóm phóng viên ngồi cùng bàn ăn đều cười tươi:
“Ồ, nhân viên xuất sắc của chúng ta chuẩn bị ra tay!”
“Đó là lý do vì sao Nhuận Lệ được tăng lương đấy.”
“Thôi các cậu đừng cười mình nữa….”
Nhuận Lệ cũng không có tâm trạng ngồi giỡn, nếu cô không điều tra được tình huồng quái dị trong vụ án này, lại còn không cản được những chuyện tương tự có thể xảy ra nay mai, ôi…..
Tiểu Trệu thì cười vô tư vỗ vai cô:
“Ok, biết rồi, cơ mặt của chị không cần phải căng dữ vậy đâu, để em nói chuyện với sếp, nhiệm vụ lần này em tặng chị. Kể cả video phỏng vấn và bản thảo bài báo vẫn đề tên của chị.”
Nhuận Lệ vui mừng cười:
"Chị cảm ơn cậu nhé."
Tính ra thì cô cũng khá may mắn, một thân một mình khăn gói lên thành phố lập nghiệp đã ba năm, cuối cùng Nhuận Lệ không chỉ trở thành phóng viên xuất sắc mà còn có những mối quan hệ tốt với đồng nghiệp. Điều này cũng an ủi tâm hồn đang ngày một cằn cỗi của cô.
“Ủa, chị nhìn kìa, anh trai của chị vừa ra tiểu thuyết mới đấy!”
Giọng nói của Tiểu Triệu làm ngắt quãng chút thời gian nghĩ vẩn vơ của Nhuận Lệ, cô lập tức liếc mắt sang bàn bên cạnh, có một cặp đôi đang chúi đầu vào một quyển tiểu thuyết. Tên cuốn tiểu thuyết là [Một người còn sót lại], phần gáy sách viết tên tác giả theo lối thư pháp rất đẹp: Y Nhuận Ám. Đồng nghiệp của cô cùng cười hùa theo:
“Nhuận Lệ ơi là Nhuận Lệ, sao cậu không kể cho bọn mình chuyện anh cậu ra tác phẩm mới thế? Nếu mà biết vậy bọn mình đã tranh thủ đặt mua rồi.”
Nhuận Lệ ngại ngùng xoa cằm, ông anh này mà thân thiện ấm áp như thế thì đáng lẽ mình là người được kể đầu tiên ấy, các cậu không thử đặt tay lên tim mình mà suy nghĩ đi?
Thời gian này cô cũng loáng thoáng nghi ngờ thế giới này có những con quỷ hoặc những người, những vật ở cõi âm tồn tại. Nhuận Ám – ông anh hung dữ của cô là một nhà văn chuyên về đề tài kinh dị. Những tác phẩm của anh ta đều nằm trong top seller, bán chạy khắp toàn quốc và đánh gục rất nhiều fan của dòng truyện kinh dị bằng cây bút ma mị. Một công ty điện ảnh lớn nhất HongKong và rất có tiếng trong giới nghệ thuật thứ bảy đã kí hợp đồng chuyển thể một trong số tác phẩm của anh lên màn ảnh. Tuy Đại Lục vẫn chưa cấp phép công chiếu vì nội dung của tiểu thuyết này quá đáng sợ, nhưng doanh thu ở thị trường Nhật Bản và Hongkong thì cao đến không thể tin nổi. Nhuận Lệ phải công nhận đạo diễn HongKong làm phim kinh dị rất mát tay, Đại Lục vẫn chưa có ai đủ trình độ để quay những thước phim như vậy. Từng âm thanh được xử lý, những hình ảnh ghê rợn, lời thoại quái dị…. Đều dựa theo nguyên tác của ông anh để quay. Từ lúc xem xong bộ phim này, lá gan rất nhỏ của cô lại còn nhỏ hơn cả hồi trước, giờ thì nhìn mỗi cây cột điện Nhuận Lệ cũng tưởng đó là quỷ biến ra.
Đêm về, sau khi cởi bỏ lớp áo ồn ã nhộn nhịp của một ngày dài phố thị, cô rảo bước về nhà. Cửa vừa mở, cô đã nghe một mùi thơm nức mũi từ trong bếp bay ra. Ông anh này có một ưu điểm rất ‘đẹp trai’ là nấu ăn cực kì ngon, cô thầm nuốt nước bọt chạy thẳng vào bếp, anh cô vẫn chăm chú nhìn cái chảo đang xào đồ ăn trong đó. Nghe tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên cười với cô:
“Về rồi hả em gái? Vào tắm rửa thay đổi rồi ra ăn này, hôm nay đồ ăn anh mày nấu hơi bị ngon đấy nhé.”
Từ khi cha mẹ mất sớm, cả hai anh em Nhuận Lệ sống nương tựa vào nhau, do đó anh cũng rất quan tâm đến cô. Vì tính chất công việc nên bữa cơm gia đình vào mỗi tối cũng sẽ là lúc anh em họ cùng nhau tâm sự.
“Tòa soạn lại giao cho em đi phỏng vấn à?”
Nhuận Lệ kể lể trong sự hưng phấn:
“Vâng ạ, em kể anh nghe, em làm ở tòa soạn này ba năm rồi, bình thưởng chỉ toàn đi viết bài về mấy con sinh vật lạ, hot trending, hoặc những tin tức xảy ra trong nhà ngoài phố. Nhưng lần này khác hẳn những lần trước nhé.”
“Ờ, có phải chuyến công tác này liên quan đến linh cảm của em đúng không?”
"Dạ, nhưng mà anh à….”
Gương mặt Nhuận Ám vô cùng nghiêm túc:
“Người thân của anh bây giờ chỉ còn mỗi em mà thôi, anh không muốn đến em cũng bỏ anh đi xuống dưới gặp cha mẹ. Lý do anh bảo em dọn đến cái thành phố này ở là để quên đi quá khứ của chúng ta.”
Nhuận Lệ im lặng đặt chén cơm trên tay xuống, giọng cô bắt đầu mang theo nghẹn ngào và nước mắt:
“Anh cứ nói em, thế anh có quên được không? Thời điểm ba mẹ chúng mình chết….”
“Thôi thôi, chuyện qua rồi thì thôi. Bây giờ anh em mình phải bắt đầu cuộc sống mới.”
“Nhưng trong lòng anh cũng đang nghĩ giống em đúng không? Em không muốn bỏ trốn kiểu này! Tại sao chúng ta không thể thản nhiên đối mặt với số phận của mình chứ?”
“Anh nghĩ em nên dẹp cái vụ phỏng vấn này đi.”
Nhuận Lệ như một con báo đang vô cùng bất mãn:
“Lúc nào cũng vậy, mỗi lần linh cảm trong người em trỗi dậy thì anh lại kêu em dẹp đi, nhưng thực tế những người này vẫn liên tục bị giết chết! Phía cảnh sát cũng không điều tra ra được cái gì. Ít nhất thì em muốn ngăn điều đó lại, em không muốn có bất cứ ai phải chết nữa, em không muốn… phải giống như ba mẹ….”
“Đủ rồi! Đừng có nhắc mãi chuyện bảy năm về trước nữa!”
“Sao anh cứ mãi trốn tránh thế? Lúc đó anh cũng đưa tang cha mẹ qua loa rồi thuyết phục em bỏ nhà đi, chúng ta chuyển nhà rất nhiều lần, cuối cùng mới định cư ở thành phố này. Em biết là anh muốn em quên đi quá khứ để sống cho tốt, nhưng thật sự em không quên được.”
Nhuận Ám thở dài mệt mỏi, dịu dàng nhìn cô:
“Nè, coi như anh xin em có được không? Nhuận Lệ à bây giờ anh em mình rất khá, chuyện quá khứ không dính dáng đến nữa. Nếu em cứ nhất quyết phải điều tra chuyện đó anh sợ em cũng……”
“Thưa anh, chân em chạy đủ rồi. Em cũng chẳng thèm cái cuộc sống nhàn hạ giả dối này nữa.”
Vốn dĩ cô chẳng biết gì cả. Cô không thể hiểu được chuyện này kinh hoàng và tuyệt vọng cỡ nào…..