Dương Thần ra cửa thì nghĩ mới đến nên đi dạo một chút. Vì thế hắn bắt đầu đi loạn, khi hắn đi đến một tiểu viện đều là hoa thì hắn rất thưởng thức. Lúc này hắn nhìn thấy Vương Ngữ Yên đang đọc một quyển sách.
"Ngữ Yên cô nương thật có hứng thú đọc sách nha!". Dương Thần vừa đi tới nói.
Vương Ngữ Yên nghe tiếng nói thì nhìn lên thấy là Dương Thần thì hừ một tiếng nói: "Hừ! Ta không biết ngươi là ai, làm sao cho mẫu thân ta như vậy? Đợi biểu ca ta đến cho ngươi đẹp mặt.".
Dương Thần sắc mặt khó coi, mình nói chuyện khiêm tốn với nàng mà nàng thì không cho hắn mặt mũi.
"Ha ha! Biểu ca ngươi đến thì thế nào? Hừ!". Dương Thần nói xong thì thả ra khí tức.
Vương Ngữ Yên liền quỳ xuống đất. Dương Thần lần này không có khống chế nên Vương Ngữ Yên mới bị khí thế mạnh mẽ đè xuống, gương mặt nàng trắng bệt.
Dương Thần đi đến, đưa tay sờ gương mặt nàng rất mềm mại nói:
"Hừ! Như thế nào? Ngươi nghĩ biểu ca ngươi tới thì sao nào? Hắn có thể là đối thủ của ta sao? Nếu hắn mạnh như vậy thì không để A Chu và A Bích theo ta. Ngươi còn quá ngây thơ."
Nghe Dương Thần nói thì Vương Ngữ Yên hiểu ra. Nàng vẫn hiếu kỳ vì sao A Chu và A Bích không theo biểu ca. Nàng nhìn lấy Dương Thần run run nói: "Ngươi làm gì biểu ca?".
"Ha ha! Không có gì. Ta chỉ trao đổi tý đồ vật mà thôi. Hắn hiện tại đang còn rất sung sướng.". Dương Thần cười ha ha. Hắn cũng thả tay ra, quay người rời đi.
Loading...
Vương Ngữ Yên nhìn bóng lưng hắn đi xa. Nàng đứng lên nghĩ: "Không được. Mai ta muốn đi tìm biểu ca!".
Dương Thần lúc này đi đến đại sảnh thì thấy chúng nữ đang nói chuyên. Thấy Dương Thần thì chúng nữ muốn đứng lên. Dương Thần phất tay ra hiệu không cần, hắn đi đến ghế chủ tọa ngồi xuống.
"Thanh La đến đây!". Dương Thần hướng Thanh La kêu lại.
""Vâng". Thanh La nghe hắn kêu thì đứng lên đi đến.
Dương Thần thấy nàng thì kéo qua cho nàng ngồi trong lòng mình. Một tay luồng vào trong áo xoa nắm bầu vú nói: "Khà khà. Thanh La à. Ta đang tính ăn luôn Ngữ Yên nha. Nàng thấy sao?".
"Ư... ư... Phu quân muốn gì cũng được mà. Mọi chuyện thiếp đều nghe chàng. Chàng quyết định tất cả là được. Ư....". Thanh La bị Dương Thần khiêu khích, núm vú cương cứng mà vừa rên rỉ trả lời.
Chúng nữ ở một bên cũng đã đỏ mặt. Dương Thần không để ý đến chúng nữ, hôn lên môi Thanh La, cả hai nhiệt tình hôn lấy đối phương.
Một hồi Dương Thần thả bờ môi nàng ra và nói: "Ha ha. Vậy mới ngoan. Nàng thật đáng yêu!".
Dương Thần cười ha ha, đứng lên đi đến chúng nữ thay phiên hôn một hồi. Sau đó hắn đi đến phòng A Chu và A Bích đang ngủ, chui vào cho hai nàng nằm lên cánh tay. Hắn luồng qua bắt hai bầu vú xoa xoa rồi nhắm mắt ngủ. A Chu và A Bích mở mắt thấy Dương Thần thì cũng nhắm lại ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu thì Chung Linh kêu lấy hắn: "Phu quân mau tỉnh rồi đi ăn cơm nè!".
Dương Thần bị đánh thức liền mở mắt thấy là Chung Linh. Mà A Chu và A Bích thì không thấy đâu, chắc hai nữ đã thức mà rời đi trước. Dương Thần kéo Chung Linh qua đè lên hôn lấy môi nàng.
"Ư...". Chung Linh chỉ rên nhẹ vì miệng bị ngăn chặn bởi môi hắn.
Dương Thần hôn một hồi, lại xoa bóp hai vú nàng thì đứng lên. Dù sao chúng nữ còn chờ nha. Khi hai người đi ra, chúng nữ nhìn Chung Linh hai má ửng hồng thì không thiếu trêu trọc một phen. Vương Ngữ Yên nhìn Dương Thần có chút sợ hãi, mà cúi đầu ăn cơm không nói gì.
Mọi người ăn xong trời đã tối. Dương Thần kêu hết chúng nữ tập trung ở phòng Thanh La, mà chỉ có Vương Ngữ Yên hắn không để ý tới. Vương Ngữ Yên cũng đi về phòng của mình.
Dương Thần đi vào phòng thấy cái giường hơi nhỏ, liền phất tay thì cái giường biến mất, lại phất một cái một cái giường to lớn đủ hơn mười người ngủ xuất hiện. Khi chúng nữ đi vào thì hơi kinh ngạc. Dương Thần thấy chúng nữ ngạc nhiên thì cười ha ha nhào tới, đem chúng nữ lột sạch lại bế tất cả lên giường đại chiến bắt đầu.
Khi Dương Thần mở cửa đi ra cũng đã hơn nửa đêm. Hắn hướng đến phòng Vương Ngữ Yên mà đi. Hắn mở cửa đi vào thì thấy nàng chỉ mặc cái yếm và tiết khố đang ngủ.
Dương Thần đi đến trên giường, hôn nhẹ trán, má mũi, rồi hôn lên môi, đầu lưỡi tách ra hàm răng quấn lấy lưỡi nàng. Vương Ngữ Yên cũng mở ra hai mắt.
"Aaa. Ngươi vào đây làm gì? Nhanh đi ra ngoài. Ta sẽ la lên đó...". Vương Ngữ Yên sợ hãi hét to lên.
"Khà khà. Làm gì à? Đương nhiên là hiếp ngươi rồi.". Nói xong Dương Thần kéo nàng qua, đè lên thân thể ngọc ngà, miệng lại hôn lên mặt nàng.
"A. Không muốn. Nhanh buông ta ra. Ngươi không được...". Vương Ngữ Yên không ngừng la lên, tay chân đạp loạn.
Dương Thần không để ý đến nàng chống cự. Hắn bày ra kết giới, dù hét khô cuống họng cũng chả ai nghe. Dương Thần cởi ra cái yếm để llộ ra bầu vú trắng nõn, núm vú đỏ tươi. Hắn liền ngậm lấy núm vú mút lên.
"Aaa... không muốn... cầu ngươi tha cho ta. Đừng làm hại ta... ". Vương Ngữ Yên chống cự kịch liệt, khóc thút thít năn nỉ lấy.
"Khà khà. Tha ngươi là không có khả năng. Người xinh đẹp và ngon như thế này mà. Ta không có ngu. Ngoan thì ta diệu dàng tý!". Dương Thần miệng mút liếm lấy núm vú. Một tay xoa bóp bầu vú còn lại, tay kia cũng luồng vào tiết khố xoa xoa lấy âm đạo. Ngón tay khều khều lấy hột le nàng.
"A. Không. Ngươi nhanh đi ra. Cút ra. Bỉ ổi...". Vương Ngữ Yên không nghe lời mà càng chống cự.
Dương Thần vốn không thích nàng mấy. Vì hắn có coi phim này, nàng hở cái so sánh người này người kia với biểu ca nàng. Hắn coi mấy khúc đó rất không thích, mà thêm vì Mộ Dung Phục bị đánh bại thì nàng hướng Đoàn Dự cầu xin này kia. Mà khúc cuối nói theo Đoàn Dự thì bỏ cái một. Trong phim này hắn ghét một là Vương Ngữ Yên. Hai là Đoàn Dự thấy gái gặp là thích, đặc biệt gặp Vương Ngữ Yên thì Đoàn Dự như chó gặp chủ vẩy đuôi, nàng nói gì hắn nghe nấy. Ba là lão già hắn là Đoàn Chính Thuần.
"Bốp. Câm mồm. Ngươi chống cự thử xem!!! Bốp. Bốp...". Dương Thần tát vào má nàng vài cái mà chửi.
Vương Ngữ Yên bị đánh thì sợ hãi không còn la hét, cũng không vùng vẫy nữa.
Dương Thần thấy nàng yên tỉnh thì cởi ra tiết khố. Hai mép âm đạo béo múp màu phấn hồng, đặc biệt là toàn bộ nơi thần bí đó không có cọng lông tơ nào, hoàn toàn trơn bóng nhìn mà mê người.
Dương Thần cho quần áo ẩn vào để lộ ra côn thịt to lớn đỉnh tại miệng âm đạo.
"Ư... không muốn... cầu người tha cho ta...". Vương Ngữ Yên nhẹ nói lấy. Nàng vẫn hy vọng hắn sẽ dừng lại.
"Bốp... Bốp... Im lặng nào!". Dương Thần lần nữa tát vào mặt nàng quát. Hông hắn thúc một cái thì côn thịt đâm vào tận căn.
"Aaa... đau quá... dừng lại đi...". Vương Ngữ Yên bị phá trinh thì mặt trắng bệch, đau đớn hét thảm lấy.
Dương Thần không để ý, hông tăng tốc côn thịt đâm vào rút ra âm đạo nhanh hơn.
"Aaa... đau... ư... ư...". Vương Ngữ Yên lúc đầu đau đớn, từ từ không đau mà có hơi thoải mái mà rên rỉ.
Dương Thần đem côn thịt đâm thọc lấy, theo mỗi cú đâm thì hai vú nàng lắc lư lên xuống. Hắn ngậm lấy núm vú mà mút
"Ư... ư... ư... thoải mái quá... ư... ư...". Vương Ngữ Yên hai mắt từ từ mê ly, âm đạo bị côn thịt ma sát thì khoái cảm càng nhiều, rên rỉ đầy dâm đãng.
"Bạch... Bạch... Bạch...". Dương Thần côn thịt mỗi lần đâm thọc đều phát ra thanh âm kích thích.
"Ư... ư... aaa... không được... sướng quá... thiếp ra... aaa...". Vương Ngữ Yên quát to một tiếng cao trào.
Dương Thần lần nữa kéo nàng nằm lên thân thể mình. Hai tay bắt hai mông căng tròn của nàng hơi nâng lên. Hắn đâm côn thịt từ dưới đâm lên.
"Ư... ư... ư... aaa... ưưư...". Vương Ngữ Yên lần nữa mà rên rỉ. Dương Thần tay kéo qua đầu nàng mà hôn lên môi. Vương Ngữ Yên vì khoái cảm cũng đáp trả, hai lưỡi quấn quýt lấy nhau.
Dương Thần côn thịt từ dưới đâm thọc lên gần ngàn cái thì Vương Ngữ Yên lần nữa cao trào. Hắn thút côn thịt vài cái tinh dich cũng bắn ra.
Dương Thần rút ra côn thịt, dâm thủy chảy ra từ miệng âm đạo. Hắn xoay cho Vương Ngữ Yên nằm xấp. Hai tay nâng mông nàng, côn thịt từ sau lưng hung hăng đâm vào. Nàng cũng lần nữa rên lên.
"Ư... aaa... ưư... aaa...".
"Bạch bạch bạch...". Theo mỗi lần Dương Thần côn thịt đâm thọc ra vào âm đạo thì bụng va chạm lấy bờ mông nàng tạo ra từng từng sóng lãng ra thanh âm. Côn thịt theo mỗi cú đâm đều đỉnh đến hoa tâm nàng.
"Ư... ư... a... thật lợi hại... thiếp chịu không nổi... thiếp lại ra... aaa...". Vương Ngữ Yên lần nữa cao trào đến ngất đi. Dương Thần cũng đâm thêm vài cái thì bắn ra. Lát sau hắn ôm nàng Thuấn Di đến phòng chúng nữ cùng nhau ngủ.