Khang Mẫn đi đến gần Chung Linh, liền bắt chuyện: "Tiểu muội muội đang đi đâu à?".
Nghe được có người hỏi, Chung Linh quay đầu nhìn thì thấy một thục phụ, dáng người tuy có khăn che mặt nhưng cũng thấy được vẻ đẹp của nàng.
"Vâng. Muội đi mua đồ giúp mẫu thân, còn tỷ tỷ?". Chung Linh nghe nàng xưng hô mình bằng muội muội thì cũng gọi nàng là tỷ tỷ.
"Ừ. Tỷ tỷ mới đến đây, không biết chỗ nào vui nên thấy muội muội một mình thì qua hỏi". Khang Mẫn trả lời.
"A. Tỷ tỷ mới đến à! Muội ở đây từ nhỏ nên biết rất nhiều chỗ chơi vui.". Chung Linh nhìn Khang Mẫn cũng không nghi ngờ gì, tỏ vẻ ta đây rất hiểu biết mà tươi cười nói.
"Ha ha. Muội có thể dẫn tỷ đi được không? Tỷ gọi Khang Mẫn, không biết tiểu muội muội tên gì?". Khang Mẫn nhìn Chung Linh với bộ dáng vui vẻ cười tươi mà hỏi nàng.
"Muội gọi Chung Linh. Dĩ nhiên là được rồi. Muội rất thích kết giao với nhiều người."
Hai người vừa đi vừa nói qua hồi lâu thì Chung Linh quay đầu nhìn Khang Mẫn nói: "Muội phải về rồi. Nếu không phụ thân phải đi kiếm muội.".
"Ừ. Không sao. Tỷ ở căn phòng kia, mai muội muội rảnh tới nhà tỷ chơi. Phu quân tỷ tạo ra chiếc xe vui lắm, muội tới thử chạy nha!". Khang Mẫn bắt đầu dụ dỗ Chung Linh đến nhà chơi.
"Xe hả tỷ?. Ừ. Có gì mai muội qua chơi!". Chung Linh nghe được chơi vui thì hưng phấn nói.
Loading...
"Ừ. Rất vui. Mai muội qua thì tỷ kêu phu quân dạy muội muội chạy. Tỷ thì không biết chạy, chỉ để phu quân chở thôi!".
"Vâng vâng. Chào tỷ tỷ!". Chung Linh vui vẻ chạy về nhà.
Khang Mẫn cũng đi lại căn tiểu viễn mà Dương Thần mới mua. Nàng mở cửa đi vào thì gặp Dương Thần ngồi ghế chủ tọa uống trà. Nàng đi đến hắn nói.
"Phu quân à. Thiếp cùng Chung Linh đã nói chuyện qua. Nàng ta cũng nói mai đi qua, không biết chàng có xe gì nha.".
"Ha ha. Nàng đi theo ta. Ta sẽ cho nàng xem và chở nàng đi vòng vòng.". Dương Thần cười, ôm eo nàng hướng sân sau đi đến.
Khang Mẫn được Dương Thần ôm đến sân trống phía sau. Nàng chỉ thấy một chiếc xe có hai bánh làm bằng sắt, có tay cầm và bàn đạp.
"Phu quân à. Xe này là gì nha? Làm sao giữ được thăng bằng? Sao mà chạy đi được?". Nhìn chiếc xe đạp Khang Mẫn hiếu kỳ hỏi.
"Ha ha. Bảo bối ngồi lên đi thì biết!". Dương Thần nói xong thì đi đến chiếc xe đạp, ngồi lên và kêu Khang Mẫn ngồi lên.
"Ừ. Đúng rồi. Ôm chặt vào nha. Coi chừng té đó!". Khang Mẫn ngồi lên phía sau, Dương Thần bắt lấy tay nàng cho ôm lấy hông mình.
"A. Thật vui. Thật thích. Lần đầu tiên thiếp thấy xe kỳ lạ như vậy.". Khi Khang Mẫn ngồi lên và chuẩn bị xong thì hắn đạp xe chở nàng đi. Khi xe chạy đi làm Khang Mẫn kinh ngạc và vui vẻ, hưng phấn vô cùng.
Như thế Dương Thần chở Khang Mẫn chạy vài vòng thì trời cũng tối. Hắn liền dừng lại.
"Tối rồi. Chúng ta cùng chuẩn bị ăn cơm thôi!.".
"Vâng. Khi nào phu quân chở thiếp nửa nha. Thiếp thích lắm.". Khang Mẫn ừ một tiếng, xuống xe mà luyến tiếc quay đầu hỏi.
"Ha ha. Khi nào ta rảnh lại chở bảo bối đi tiếp nha. Yên tâm đi nè!". Dương Thần thấy bộ dáng của nàng thì cười lên.
Hai người đi vào ăn uống, xong thì đi ngủ.. Không lâu trong phòng lại vang lên tiếng rên rỉ.
---
Quay lại Chung Linh, nàng vui vẻ vừa đi vừa hát về đến nhà đưa đồ cho mẫu thân nàng. Cam Bảo Bảo thấy Chung Linh vui vẻ như vậy thì hiếu kỳ hỏi: "Linh Nhi đi mua đồ gặp chuyện gì vui à? Xem bộ dáng vui đến quên trời quên đất luôn rồi!".
"Vâng mẫu thân. Hôm nay Linh Nhi gặp được một tỷ tỷ, nói chuyện rất hợp, lại đi chơi nữa, nên về hơi muộn.". Chung Linh nghe mẫu thân hỏi thì bắt đầu kể về mình và Khang Mẫn. Mà không biết qua bao lâu thì cả hai mẹ con đều ôm nhau mà ngủ.
Sáng hôm sau Chung Linh liền dậy. Nàng hưng phấn chạy đến tiểu viện mà Khang Mẫn chỉ. Đi đến cửa liền gõ lên, cũng không lâu lắm thì cửa mở ra.
"Muội muội đến rồi nha. Mau vào.". Khang Mẫn đi ra nắm lấy tay Chung Linh dẫn vào.
"Tỷ tỷ. Tỷ nói xe gì nha? Cho muội xem với!"
Chung Linh hưng phấn, hiếu kỳ hỏi.
"Ha ha. Đi theo tỷ. Phu quân tỷ cũng ở đó nha!". Nói xong, hai nàng đi đến sân sau khu đất trống. Chung Linh đi đến thấy một nam nhân cũng không hơn mình bao nhiêu tuổi, đạp lấy chiếc xe kỳ lạ.
Dương Thần thấy hai nữ đến liền thắn xe đạp dừng lại gần hai người. Hắ nhìn lấy Chung Linh nói: "Muội là Chung Linh đúng không? Hôm qua phu nhân có nói về muội.".
"Muội Chung Linh. Chào ca ca. Đây là xe gì nha? Mà có thể giữ thăng bằng và di chuyển được sao?". Chung Linh nhìn chiếc xe đạp lại hiếu kỳ hỏi.
"Ha ha. Nó còn có thể chở thêm một người nữa nha. Để tỷ tỷ của muội lên làm mẫu cho.". Dương Thằng cười cười nói với Chung Linh, rồi ra hiệu cho Khang Mẫn ngồi lên xe.
"Để tỷ tỷ lên trước. Chút cho ca ca chở muội sau " Thấy Dương Thần ra hiệu thì Khang Mẫn cười cười đi đến bên xe ngồi lên yên sau. Hai tay vòng qua ôm lấy hông Dương Thần.
Thấy Khang Mẫn ngồi xong, Dương Thần bắt đầu đạp đi. Xe chạy vòng vòng trong sân, chở Khang Mẫn vài vòng thì dừng lại.
"Tới muội nha, lên thử nào.". Nói xong, Khang Mẫn đi xuống kéo qua Chung Linh, cho nàng ngồi lên xe và nắm hai tay nàng ôm lấy hông Dương Thần.
Dương Thần cảm thấy hai tay Chung Linh mềm mại,, sau lưng cảm giác được hai bầu vú ép lên. Tuy không lớn bằng Khang Mẫn nhưng cũng không nhỏ mà lại căng tròn mà săn chắt.
Chung Linh thì đỏ mặt vì lần đầu tiếp xúc thân mặt với một nam nhân. Đột nhiên nàng thấy mặt đất di chuyển, thì ra Dương Thần đã đạp xe chạy. Xe bỗng nhiên di chuyển làm nàng kinh ngạc, sau đó là hưng phấn la hét lên.
Chạy một hồi thì xe dưng lại. Chung Linh thấy xe tự dưng lại dừng liền bất mãn chu mỏ nói: "Ca ca sao không đạp nữa nha. Người ta còn muốn đó.".
Nghe Chung Linh bảo còn muốn thì Dương Thần đầu óc đen tối lên: "Khụ khụ. Trời cũng trưa nên đi ăn nha. Có gì chiều ca ca dạy muội đạp xe được không?".
"A. Ca ca thật tốt. Chụt...". Chung Linh nghe chiều được tự mình chạy thì hưng phấn hôn lên mặt Dương Thần.
"Tốt. Dám đánh lén ca ca, xem chiêu. Chụt...". Dương Thần bỉ ổi kiếm cớ hôn lên má Chung Linh.
"A. Ca ca hư. Tỷ tỷ thấy sẽ ghen nha.". Chung Linh mắc cỡ chạy đi.
Dương Thần thấy vậy cũng đi vào. Khi hai người đi vào thì cơm nước được Khang Mẫn dọn xong. Ba người ngồi bắt đầu ăn trong sự rôm rả của Ching Linh, cũng không lâu thì ba người ăn xong.
Chung Linh phụ Khang Mẫn dọn dẹp, xong hai nàng đi vào phòng Khang Mẫn, không biết nói gì mà tiếng cười không ngừng vang ra.