Xe ngựa một đường chạy đi, khoảng ba ngày thì tới cửa Tổng Đà Cái Bang. Hắn nhìn đệ tử Cái Bang khá đông đảo đi tới đi lui.
Dương Thần nhìn trời mới giữa trưa nên đi lại một tửu lâu mướn căn phòng nghỉ ngơi để tối lẻn vào.
Hắn đi vào tửu lâu thì đưa cho tiểu nhị một thỏi vàng để chuẩn bị cơm nước đem lên phòng. Dương Thần đi vào phòng rồi đi tắm rửa, khi hắn đi ra thì tiểu nhị đã dọn đồ ăn xong.
"Lui xuống đi. Không được ta kêu thì không nên làm phiền!". Dương Thần dặn dò lấy tiểu nhị.
"Vâng vâng.". Tiểu nhị gật đầu lui ra ngoài
Đợi tiểu nhị đi ra thì Dương Thần bắt đầu ăn uống. Qua một hồi ăn xong hắn lên giường nằm nghỉ.
Khi Dương Thần tỉnh lại thì cũng nửa đêm thì nói: "Cũng đã đến lúc". Hắn đứng lên đi lại cửa sổ nhảy ra ngoài. Hắn Lăng Không bay đến cái bang, dừng lại trên không thì thả ra tinh thần lực dò kiếm mỗi căn phòng. Khi tinh thần lực dò đến một tiểu viện to lớn, trong căn phòng chỉ thấy được một mỹ phụ xinh đẹp đang ngủ.
Mái tóc màu đen gương mặt tinh xảo, khoảng ba mươi mấy tuổi, dáng người đẫy đà trên thân chỉ mặc cái yếm và tiết khố. Cái yếm được hai vú to lớn mà phồng lên, bờ mông to tròn căng mọng, eo thon thả, da thịt trắng như tuyết. Dương Thần liền biết nàng là Khang Mẫn.
Dương Thần liền Thuấn Di đến cửa phòng Khang Mẫn, dùng tinh thần lực mở khoá cửa từ từ đi vào. Hắn đi đến bên giường thì nhìn thân thể đẫy đà mê người, liền đưa hai tay lên cặp vú nhẹ nhàng cách cái yếm mà xoa nắm lấy.
"Ư... ư... ư...". Trong lúc mơ màng, Khang Mẫn cảm giác hai vú bị trêu chọc liền rên rỉ. Hắn nghe được nàng rên rỉ thì nhẹ nhàng tháo ra cái yếm để lộ hai bầu vú trắng nõn nảy ra một cách mạnh mẽ. Nhìn hai bầu vú to lớn và trắng nõn, núm vú đỏ tươi. Dương Thần ngậm vào mà mút lấy.
Loading...
"Ư... ư... ư... thật thoại mái... aaa...". Khang Mẫn thoại mái mà rên rỉ. Nàng từ từ mở mắt thì thấy được một khuôn mặt xa lạ đang ngậm núm vú mà mút. Tay hắn cũng xoa nắn ở bầu vú bên kia.
Khang Mẫn liền sợ hãi đẩy Dương Thần ra, bắt lấy cái mền che lại thân thể. Nàng bò đến góc giường, nhìn lấy Dương Thần nói: "Ngươi là ai? Ngươi không phải người Cái Bang sao vào đây được? Ngươi đi ra nhanh, không ta kêu người đến!!!".
"Khà khà. Ngươi cứ việc kêu!!!. Võ công ta cao cường, tự lẽn vào không có đệ tử Cái Bang nào phát hiện". Dương Thần cười hắc hắc nhìn Khang Mẫn khiêu khích.
"Ngươi. Ngươi vào đây muốn làm gì? Ta là phu nhân Phó Bang Chủ Cái Bang. Ngươi biết Cái Bang bao nhiêu cao thủ không? Ta khuyên ngươi nên ra đi.". Khang Mẫn nhìn Dương Thần thì bắt đầu lôi ra bối cảnh mong Dương Thần biết khó mà lui.
"Hừ. Cái Bang toàn rác rưởi, chỉ được mỗi Kiều Phong ta còn để trong mắt. Khang Mẫn à Khang Mẫn. Ta biết ngươi là người thông minh, ngoan ngoãn hầu hạ lão tử. Còn như muốn dở trò gì thì. Hừ!!!". Nói xong, Dương Thần bàn tay đưa ra mà Khang Mẫn cảm thấy có một cổ sức hút đem thân thể nàng kéo qua.
Dương Thần dùng cánh tay khẽ hút Khang Mẫn bay đến hắn bóp lấy cổ nàng nói: "Nếu ngươi dở trò thì giết ngươi, với thân thủ của ta thì thần không biết quỷ không hay mà rời đi.".
Khang Mẫn nghe được Dương Thần nói, với lại việc hắn vào đây không ai biết, thêm vào mới dùng chiêu thức mà mình nặng cũng mấy chục cân. Hắn nhẹ nhàng dùng một cánh tay kéo mình qua để khống chế thì cũng sợ hãi.
"Aaa... khụ... khụ, nhanh buông. Ta chịu không được, đừng giết ta. Ngươi muốn làm gì ta cũng được.". Khang Mẫn cảm giác lực tay Dương Thần càng xiết chặt làm nàng khó thở, liền quá sợ hãi mà kêu lên.
"Khà khà. Vậy mới ngoan. Ngươi sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay!". Dương Thần thả ra Khang Mẫn và leo lên giường nằm xuống. Hắn dùng ý niệm thì quần áo liền ẩn vào trong đan điền. Khang Mẫn thấy một màn quỷ dị này lại càng thêm sợ hãi.
"Tới đây ngậm lấy nó, làm ta thoải mái đi. Lát nữa ta cho ngươi dục tiên dục tử.". Dương Thần làm quần áo biến mất thì côn thịt to lớn đứng thẳng lên. Tay chỉ vào côn thịt và hướng Khang Mẫn nói.
Khang Mẫn nghe Dương Thần nói thì liền sợ hãi mà bò đến hắn. Khang Mẫn duỗi ra hai tay bắt lấy côn thịt. Khi hai tay bắt được côn thịt thì nàng nghĩ thầm: "Thật lớn, gấp ba của phu quân ta". Nàng liền cuối đầu ngậm vào, chậm rãi phun ra nuốt vào, hai mắt nhìn lấy Dương Thần.
"Ngươi chưa bú bao giờ à? Hàm răng cọ sát lấy nó làm ta đau đấy!". Dương Thần chỉ vào côn thịt, trên quy đầu có chút dấu răng.
"A. Xin lỗi. Ta chưa từng làm qua!". Khang Mẫn nghe Dương Thần nói thì hoảng sợ trả lời.
Nhìn lấy Khang Mẫn như thế thì Dương Thần buông tha nàng. Hắn để để nàng nằm xuống và cũng đè lên nàng. Một tay xoa bóp lấy bầu vú, miệng thì ngậm lấy núm vú còn lại mút liếm lấy.
"Ư... ư... ư...". Khang Mẫn bắt đầu rên rỉ. Dương Thần liền đưa tay còn lại kéo ra tiết khố của nàng, để lộ ra âm đạo với hai mép thịt màu đỏ tươi. Hắn liền đưa ngón giữa đâm vào, còn để ngón trỏ khều khều lấy hột le.
"Ư... ư... a... a... thật thoải mái... sướng quá...". Khang Mẫn bắt đầu thoải mái rên rỉ. Dương Thần để ngón giữa ra vào càng lúc càng nhanh, dâm thủy đã chảy ra ngoài ướt cả ngón tay.
Dương Thần rút ra ngón tay. Côn thịt đỉnh tại âm đạo hung hăng đâm "Ót..." một tiếng. Côn thịt đâm vào tận căn, quy đầu đội lên hoa tâm nàng.
"Ư... đau quá... nhẹ một chút...". Khang Mẫn bị côn thịt to lớn đâm vào làm nàng hét thảm lên đau đớn.
Dương Thần nghe nàng hét thì cũng thương mà âu yếm nàng. Hông giữ yên, hai tay xoa nắn bầu ngực, môi áp vào môi nàng mà hôn và mút lưỡi. Một lát sau thì Khang Mẫn từ từ dịu lại, đáp trả hắn, uốn éo cơ thể.
Hắn thấy nàng phối hợp thì côn thịt bắt đầu chậm rãi di chuyển. Hông hắn không ngừng ra ra vào vào lấy âm đạo, nhịp nhàng và từ tốn. Mỗi cú đâm đều mang theo nhiều chiều chuộng.
"Ư... thật to... thật sâu... mạnh hơn đi phu quân... Thiếp sướng quá... ư... ư... ư...". Khang Mẫn bị côn thịt ra vào lấy âm đạo nhẹ nhàng thì cảm động vì hắn cũng quan tâm nàng. Khi cơn đau qua đi, khoái cảm kéo tới nhưng nàng cảm thấy chưa đủ với hắn. Nàng chủ động rên rỉ to hơn mong muốn hắn làm mạnh để thoả mãn cả hai.
Nghe được lời nàng rên rỉ, Dương Thần càng hưng phấn. Hắn ra sức đâm thọc lấy, côn thịt ra vào âm đạo càng lúc càng nhanh và mạnh mẽ. Mỗi lần đều phát ra thanh âm "Bạch bạch bạch....". Dâm thủy bắn tung té theo mỗi cú côn thịt đâm thọc làm cả hai vô cùng sung sướng. .
"Aaa... không được... Thiếp ra rồi... aaa...". Khang mẫn được côn thịt đâm gần ngàn cái thì quát to một tiếng. Hai tay ôm chặt lấy cổ Dương Thần, âm đạo xiết chặt, âm tinh xuất ra dội lên quy đầu, vô lực ngã xuống giường cao trào. Trải qua lần đầu tiên đạt được khoái cảm tột đỉnh làm nàng càng si mê hắn.
Dương Thần nhìn Khang Mẫn vô lực nằm thì kéo nàng lại, cho nàng nằm xấp, nâng lên mông to từ sau lưng đâm vào.
"Bạch bạch bạch...". Theo mỗi cú đâm thọc thì bờ mông to va chạm lấy bụng Dương Thần phát ra thanh âm. Hắn nhìn hai vú Khang Mẫn theo từng cú va chạm mà lắc lư thì liền đưa tay bắt hai vú xoa nắn, hông cũng thút liên tục.
Không biết qua bao lâu thì Dương Thần quát lên, thút hông mạnh một phát, quy đầu đụng phải hoa tâm tinh dịch bắn ra lắp đầy tử cung nàng.
Thời gian dần trôi. Nhìn Khang Mẫn nằm trong ngực cao trào năm lần, mình bắn hai lần. Nàng đã không còn khí lực. Hắn nói: "Hắc hắc. Thế nào bảo bối? Sướng không?"
"Hì. Hôm nay thiếp mới biết giao hoan sướng tới vậy. Thiếp yêu chàng. Đừng rời xa thiếp nhé!". Khang Mẫn nghe hỏi đỏ mặt dụi đầu vào trong ngực Dương Thần, nhưng cũng động tình mà nói.
"Ha ha. Sau này nàng theo ta. Ngày nào cũng cho nàng được sướng!". Dương Thần đắc ý cười lên.
"Vâng. Sau này theo chàng. Chàng đi đâu, thiếp theo đó. Chàng đừng bỏ thiếp là được. Chàng muốn gì cũng được. Nhưng mà Cái Bang làm sao giờ?. Khang Mẫn vui vẻ đồng ý. Bỗng nhớ ra cái gì thì lo lắng hỏi.
"Ha ha. Cái Bang là thứ gì? Phu nhân của nàng sẽ lo tất cả.". Dương Thần không sao cả nói, đánh nhẹ vào mông nàng nhắc nhở. Hắn vào thế giới kiếm hiệp thì lại thích nữ nhân gọi mình là phu quân hơn.
"Vâng. Phu quân. Thiếp sẽ luôn bên cạnh chàng và chỉ nghe lời chàng.". Khang Mẫn vui vẻ hôn lên môi hắn. Hai lưỡi quấn quýt một hồi lâu thì buông ra.
"Ngủ thôi nương tử. Sáng mai chúng ta rời khỏi Cái Bang. Nàng theo ta hành tẩu.". Dương Thần ôm lấy Khang Mẫn, yêu thương nói một câu. Rồi cả hai cùng ôm nhau mà ngủ.