Đêm khuya chầm chậm trôi. Dạ Minh Luân bấy giờ ngồi trong thư phòng mà luyện hóa đan dược, kiến thức và kinh nghiệm về đan dược và dược thảo hắn có thừa, thậm chí đan phương cũng có trên triệu, nhưng hắn của bây giờ không phải là hắn của lúc trước. Dù thế nào đi nữa thì vẫn không thay đổi được sự thật rằng bản thân hắn còn chưa bước vào nổi Trúc Cơ Cảnh, một việc rất "may mắn" là cái cơ thể tuyệt vời này gắn liền với định nghĩa phế vật. Nếu là 'Mộc Long' thì có cắn nuốt Vô Thượng Đan hay ngày ngày ăn Dược Bảo thay cơm thì cả đời cũng chỉ dừng chân tại Thất Trọng. Đó cũng là lý do tại sao bây giờ hắn vẫn chưa bước nổi vào Trúc Cơ, cảnh giới tưởng gần nhưng lại xa.
Kinh Nghiệm và Kiến Thức không đi đôi với Thông Thạo, cộng thêm cái cơ thể xa lạ và tu vi kém cỏi......đó là lý do tại sao Mộc Long dù hiểu biết sâu rộng nhưng phải ngày ngày luyện chế đan dược, hắn làm thế không phải để biết thêm mà là để làm quen với việc điều tiết từng đợt chân khí ít ỏi khi luyện đan, nếu chả may hắn quá tay hay lỡ tay thì hậu quả không thể đong đếm.
Thất bại........
Thất bại........
Thất bại........
Thất bại........
Thất bại........
Thời gian cứ thế trôi đi, số phế phẩm đan dược mà Dạ Minh Luân luyện ra một lúc nhiều, cơ thể hắn lúc này cũng đã có dấu hiệu của sự cạn kiệt chân khí. Thứ hắn đang luyện chính là Trúc Cơ Đan, một loại đan bình thường nhưng đan phương mà hắn sử dụng có chút đặc biệt bởi một khi viên đan này được luyện thành sẽ để chính bản thân hắn sử dụng.
Một lần nữa từng loại dược thảo bay lơ lửng khắp phòng rồi lưu chuyển thành một vòng xoáy thảo dược, ngọn lửa từ trong tay Dạ Minh Luân lúc này điên cuồng luyện hóa số dược thảo song kết quả vẫn phải khiến hắn thất vọng.
Thở dài một hơi Dạ Minh Luân ngã người ra sau ghế rồi ngước mắt lên trần nhà mà thở dài một hơi, khuôn mặt vô cảm của hắn có đôi chút khó chịu rồi ngón tay đưa lên xoa xoa thái dương hai ba đợt.
Loading...
Trong lúc đó cảnh ô cửa sổ có tiếng động nhẹ, Dạ Minh Luân ánh mắt liếc qua rồi cười mỉm.
'Đang định thư giãn thì dẫn xác tới.'
Sự im lặng kéo dài dài giây rồi Dạ Minh Luân quay sang nhìn chăm chăm vào khung cửa sổ.
''Muội không thấy lạnh sao?''
"Ah! Huynh phát hiện rồi sao?''
Giọng kinh ngạc Chu Phỉ đáp lại, nàng từ ngoài trèo vào trong rồi nháy mắt với hắn một cái song chạy lại ngồi vào lòng.
"Hehe~ ta định rình xem huynh đang làm gì thôi? Hóa ra là đang luyện dược.''
Chu Phỉ nhìn đống phế phẩm đan dược trên bàn nói, dù là phế phẩm trong mất Dạ Minh Luân nhưng đa phần phẩm cấp rất cao, đem đi bán cũng không thiếu kẻ bỏ tiền ra mua.
Bị Chu Phỉ ngồi lên đùi, Dạ Minh Luân như một lẽ thường tình mà ngửi thấy hương hoa tỏa ra từ cơ thể nàng, chắc hẳn chỉ mới tắm không lâu vì mái tóc của nàng chưa khô hẳn. Tuy nhiên đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là nàng đang ngồi lên nơi nhạy cảm của hắn, chưa kể cô nàng này cứ lắc lư không chịu yên làm hắn cảm nhận rõ cái mông nhỏ bé ấy của nàng mềm mại ra sao.
Không thể tập trung hắn cũng không luyện chế đan dược nữa, thu lại mớ dược thảo đang lửng lơ trên không một cách tự nhiên hắn khiến Chu Phỉ trong lòng ngước mắt lên nhìn nét tinh nghịch.
"Hì hì~ Huynh không luyện nữa? Không tập trung nổi nữa hả? Có phải suy nghĩ gì đó đen tối rồi đúng không? Nói cho Huynh biết ha! Muội mới 15 thui á~ Huynh nỡ xuống tay với Muội không?''
Trước lời nói dối của Chu Phỉ, Dạ Minh Luân mi mắt hơi co giật trước nét mặt tinh nghịch của nàng ta. Trong nàng bây giờ hao hao một con tiểu quỷ, nếu có thêm sừng và đuôi thì chắc chắn.
Nụ cười mỉm trên môi nàng xoay người lại, hai tay choàng qua cổ Dạ Minh Luân nàng ép mặt lại gần hơn. Dù cặp bưởi không quá đồ sộ như hầu hết nữ nhân khác của Dạ Minh Luân nhưng nó rất cân bằng với vóc dáng mảnh mai và có phần khiêm tốn về chiều cao, của nàng.
"Quỷ Nhỏ, Muội đây là đang câu dẫn ta sao?''
Dạ Minh Luân mỉm cười. Ánh mắt của hắn và nàng chạm vào rồi đôi tay hắn đặt lên vòng eo thon thả của nàng.
"Ta câu dẫn huynh thì làm sao? Nói cho huynh biết, ta dù quyến rũ huynh nhưng không cho huynh làm.....huynh-nở-xuống-tay-không?''
Chu Phỉ cười toe toét trong lúc nàng nhẹ đặt ngón trỏ lên môi hắn. Dạ Minh Luân nhìn nàng rồi mi mắt nhẹ nhàng nhắm híp lại, suy nghĩ quả thật không muốn ngược nàng nhưng lúc đó.........
Chụt~~
Chu Phỉ tự tiện hôn lấy hắn, nàng thật không biết hay cố ý không biết mà làm hành động dạng này. Phải biết Dạ Minh Luân dù không hiểu yêu là chi nhưng về khoản tình yêu trên giường thì hắn tự tin mình khá giỏi, bởi thế mà chủ động hôn hắn không khác gì tự hủy, để hắn hôn càng thê thảm hơn.
Chu Phỉ chủ động, đôi tay nàng kéo cổ hắn xát lại thêm, trong khi đó cái lưỡi hư hỏng bắt đầu tấn công Dạ Minh Luân.
''Ưm......''
!!!
Chu Phỉ chợt trừng mắt nhìn Dạ Minh Luân khi hắn đáp lễ lại nàng, ánh mắt nàng như thể mất kiểm soát rồi xìu xuống. Đôi môi nhỏ mịn màng của Chu Phỉ phút giây tách khỏi Dạ Minh Luân, tia nước bọt kéo dài với ánh mắt si mê của nàng.
"Muội thấy lạ quá............''
Chu Phỉ nhìn chằm chằm Dạ Minh Luân nói. Ánh mắt nàng si mê và hai gò má dần đỏ hồng nét xấu hổ.
"Hôn muội đi.''
Chu Phỉ yêu cầu, Dạ Minh Luân nhìn nàng nét lưỡng lự rồi ngoảnh mặt sang. Thấy hành động này của hắn nàng phụng phịu gò má rồi dù hai tay giữa đầu hắn nhìn thẳng nàng.
"Nhìn ta đi. Tại sao họ được còn muội thì không? Huynh thiên vị có đúng không?''
Chu Phỉ nói trong lúc quả tim nàng loạn nhịp, lời nói của nàng cũng thể hiện sự gấp rút trong hơi thở và hơn hết, cơ thể nàng đang nóng dần lên.
"Muội còn nhỏ. Lo chăm chỉ tu luyện đi thì hơn.''
Dạ Minh Luân nói. Lời nói của hắn là thế nhưng ánh mắt nhìn vào Chu Phỉ thì không, ai rồi cũng có riêng cho mình một tâm ma, riêng hắn tâm ma dù không nhỏ nhưng hắn cũng chả muốn diệt nó, như vậy trả phải rất thú vị sao? Lúc trước hắn và tâm ma của mình cũng đã có khoảng thời gian dài cộng sinh, sau cùng thì nó chọn cách bảo vệ hắn mà tan biến vào hư ảo. Tâm Ma suy cho cùng là ham muốn, cũng có thể là hối hận của bản thân, nó hành hạ chủ thể và cố chiếm quyền kiểm soát nhưng liệu có hiểu sai về nó không? Đứng trên phương diện một thứ được tạo ra từ ham muốn, hối hận hay hận thì mà nói thì nó chưa bao giờ muốn bản thân mình tồn tại, thế nên một là giết nó để yêu thương bản thân mình hơn.....hai là để nó chiếm quyền kiểm soát và để nó làm những gì mình thích. Chung quy lại Tâm Ma chính là mặt tối của cảm xúc, phần trái được tạo ra bởi linh hồn khi bị tổn thương..........khát khao của nó dù xấu, dù ác thì mục đích chỉ muốn phần tốt cho bản thân vật chứa.