Đại Hội cứ thế mà kết thúc, có kẻ khóc cũng có kẻ cười, có kẻ sống tốt và có kẻ ra đi mãi mãi. Tuy nhiên mọi thứ vẫn chưa kết thúc, nó chỉ mới bắt đầu, sóng gió cũng chỉ mới nổi lên.
Tại Trung Tâm của Thành Nam Dương, Mộc Long bước lên với phong thái của kẻ thắng cuộc. Bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo hắn, ganh ghét có, thù địch cũng có. Bỏ qua mọi thứ hắn bước tới nơi Hứa Nguyên đang đứng, từng bậc thang nhỏ nhưng lại mang tới không ít sự vinh dự.
''Haha! Đúng là Hổ Phụ sinh Hổ Tử! Mộc Huynh có một Nhi Tử như người mà cứ giấu không cho ai xem, hôm nay quả thật khiến ta rất kinh ngạc.''
Hứa Nguyên vỗ vỗ vai Mộc Long, kèm theo đó là những lời tán thưởng. Đứng cạnh Hứa Nguyên lúc này chính là Hứa Thanh Sương nhi nữ, nàng đang bê một cái hộp gỗ nhỏ, nhìn qua thiết kế cũng cực kỳ hoa mỹ.
Liếc trộm nhìn hắn nàng bẽn lẽn nở nụ cười, Mộc Long thoáng qua bắt gặp thấy hành động này của nàng ta chỉ nhẹ gật đầu đáp lại. Hứa Nguyên tất nhiên nhìn thấy hết mọi thứ, lão cười tủm tỉm rồi ánh mắt liếc sang.
'Sương Nhi quả nhiên đã có tâm ý với tiểu tử này. Thôi thì con gái cũng đã lớn, cứ tìm một ngày lành sắp xếp hôn sự cho chúng nó vậy, ta thật sự chậm trễ sẽ không còn được làm Chính ha~'
Hứa Nguyên tâm tình cực tốt, lòng vui hơn mở hội, nghĩ đến việc Mộc Long phải ở rể thì lão lại không nhịn được nụ cười sung sướng. Thời khắc cuối ngày cũng như đánh giấu cho việc Đại Hội kết thúc, năm nay quả thật kinh ngạc không ít, mai đây thôi đích danh Mộc Long sẽ vang vọng khắp Thành.
Hứa Thanh Sương lúc này bước tới, nụ cười quyến rũ nở trên môi nàng khi ánh mắt cả hai chạm nhau, đưa tới cho Mộc Long hộp gỗ đựng cây Linh Sâm 500 năm bàn tay nàng khẽ chạm, ánh mắt ngại ngùng nàng đỏ mặt quay đi.
''Mộc Thiếu Gia, Ngài hôm nay quả thật rất uy mãnh. Nếu có dịp, không biết.....tôi có thể mời ngài dùng cơm không?''
Trước sự câu dẫn này của Hứa Thanh Sương, Hứa Minh Khai cau mày nóng giận lườm xéo Mộc Long, ánh mắt hình viên đạn của lão như thể cảnh báo 'Nếu người làm Hứa Nha Đầu buồn, ta sẽ thiến ngươi rồi quăng vào Đoạn Tụ Lâu.'
Loading...
Trước cái áp lực kinh khủng đến tới Hứa Minh Khai, Mộc Long cười khổ một cách khéo léo rồi quay sang nhìn Hứa Thanh Sương.
"Nghe danh Hứa Tiểu Thư đã lâu nay gặp mặt đúng là ngưỡng mộ không thôi, Hứa Tiểu Thư đúng là đoan trang hiền thục, nhan sắc tuyệt trần, khí chất tao nhã. Tại hạ quả thật ái mộ không thôi.''
Mật ngọt chết ruồi, Dạ Minh Luân tuông ra một loạt kèm khuôn mặt tuấn mỹ của mình, hắn chắc chắn khiến Hứa Thanh Sương đối diện không sớm thì muộn cũng bị sâu răng mà chết.
Trước những lời ngọt lịm của Mộc Long, Hứa Nha Đầu thẹn thùng liếc trộm hắn một cái rồi nở nụ cười duyên. Nàng quả thật rất giống Hứa Thanh Sương thật, cả chiếc răng khểnh khi cười mới lộ ra cũng được làm cực kỳ tỉ mỉ.
''Tiểu Nữ thật không ngờ Mộc Thiếu Gia không những ưu tú mà còn rất khéo ăn nói, Mộc Gia có Ngài không sớm thì muộn cũng sẽ cực kì hưng thịnh.''
"Hứa Tiểu Thư quá lời, ta chỉ ăn ngay nói thẳng, nếu làm Hứa Tiểu Thư phật lòng thì kẻ hèn đây xinh tạ tội.''
"Ah~ nào có, nào có! Mộc Thiếu Gia....đừng quá câu nệ, ta thật muốn gần gũi hơn với Ngài, một người ưu tú như Mộc Thiếu Gia đây ta thật rất ngưỡng mộ.''
=========########=======
Mộc Long giữa buổi tiệc mà trốn về, Phủ Thành Chủ cũng quá rộng lớn đi, làm hắn xém chút không thấy đâu là lối ra. Trước sự manh động của Hứa Thanh Lam và việc cố ý chuốc rượu của Hứa Nguyên, hắn là bị Hứa Minh Khai ánh mắt đe dọa không thôi. Lợi dụng lúc Hứa Thanh Lam không để ý hắn chuồng lẹ về phủ.
Phủ Đệ Mộc Long bấy giờ được sắp xếp nhiều hạ nhân hơn, những công việc như làm cỏ và quét dọn khi trước được Hứa Thanh Sương một tay lo liệu nay đã hoàn toàn không cần phải động tay tới, thậm chí cả cổng vào cũng đã có người gác.
Khi hắn trở về trong im lặng hai người gác cổng vẫn rất nghiêm túc với công việc của bản thân song khi nhìn thấy hắn, cái thoáng qua họ run rẩy. Thay đổi và cử chỉ này của họ cho người ta biết Mộc Long không những có quyền mà nay còn có cả uy.
Nhìn kiểu nào thì cũng là tay sai của Mộc Lý Xuân, Mộc Long bước vào cửa mà không chút quan tâm tới hai kẻ. Bước vào trong hắn thấy hai vóc dáng quen thuộc đang chờ đợi hắn, cả hai đang ngồi cùng một bàn.
Bàn đầy áp thức ăn, một dài món vẫn còn nghi ngút khói và mùi thơm tỏa ra rất khiến cái bụng đói của con người ta kiềm nổi. Nhìn thế nào thì hai nàng cũng đã canh thời gian mà hắn có thể quay lại, thậm chí từ xa hắn cũng có thể nhìn thấy nụ cười nở trên môi của họ khi hắn trở về.
Phải, Trần Y Nhi và Hứa Thanh Sương đang cùng nhau đợi cơm hắn, hai nàng thân nhau nhanh đến thế là việc mà hắn không thể nào ngờ tới. Bước vào hắn trở lại với con người giả tạo của mình, một nụ cười dịu dàng, một ánh mắt vô hại và cái cử chỉ điềm đạm như thư sinh.
Cả hai không thích hắn dạng này giả tạo nhưng họ cũng không có ý kiến gì, hắn vẫn là hắn, một tên tra nam khó chiều chuộng.
"Để hai nàng phải đợi rồi. Ta thật khổ, Nhạc Phụ Đại Nhân cứ chuốc rượu miết, không lập tức chạy về được.''
Ngồi xuống hắn mỉm cười rồi nói. Hứa Thanh Sương lúc này từ trong bước ra với bát và đũa đặt lên bàn song nàng trừng mắt nhìn hắn.
"Muội có nói là sẽ gã cho huynh đâu ha? Nhạc Phụ với cả Nhạc Phụ Đại Nhân, Phụ Thân ta là muốn ngươi và nàng ta cùng phòng thì có.''
Hứa Thanh Sương nói, giọng nàng mang theo chút ít sự buồn bực, song song với đó là bộ dạng ghen tuông của nàng. Trước một cử chỉ đánh yêu ấy Dạ Minh Luân phì cười thích thú, tâm tử hỏi: 'Nàng ta dạo này ghen hơi nhiều thì phải?'
"Nàng cũng thật quá hiểu Phụ Thân mình đi."
Dạ Minh Luân dừng lại không nói thêm, một đũa hắn gắp ít thức ăn cho vào miệng, nét mặt hài lòng hắn vô cùng tán thưởng với Trù Nghệ của Hứa Thanh Sương.
"Ah....."
Thấy Dạ Minh Luân ăn, Trần Y Nhi cũng âm thanh gắp một đũa, nàng vừa cho vào miệng đũa thức ăn ánh mắt đã kinh ngạc không thôi nhìn qua Hứa Thanh Sương nét ngưỡng mộ.
"......ngon quá, Trù Nghệ này của cô là học từ bao giờ thế?''
Trần Y Nhi hỏi. Dạ Minh Luân im lặng quan sát cả hai, Trần Y Nhi luôn lạnh nhạt với tất cả vậy mà bỗng dưng lại hứng thú với thức ăn mà Hứa Thanh Sương làm ra, nàng là thật tâm hay chỉ đang cố lấy lòng là đều mà Dạ Minh Luân suy ngẫm.
"Nó ngon thế thế sao?''
Hứa Thanh Sương nét mặt nghi hoặc hỏi, đũa đưa vào miệng nàng bàn tay che miệng lại rồi nhẹ nhàng nuốt xuống.
"............."
Trần Y Nhi im lặng, nét mặt nghi hoặc.
Dạ Minh Luân bấy giờ giải thích: ''Nàng ta bị trúng độc, tuy được cứu sống nhưng vị giác không còn, mọi thứ bây giờ với nàng cực kì nhạt nhẽo.''
Trần Y Nhi nhìn qua Hứa Thanh Sương như thể hỏi có đúng thế không thì nhận lại cái nhẹ gật đầu.
''Là ai?''
Trần Y Nhi một hỏi khiến Hứa Thanh Sương vô cùng kinh ngạc, nàng ta là muốn làm gì?
Hứa Thanh Sương lắc đầu nét khó nói, Dạ Minh Luân đũa gắp lấy ít rau cho bỏ vào bát cho Trần Y Nhi rồi Hứa Thanh Sương.
"Ăn đi, đừng hỏi nữa. Khi rảnh rỗi ta đưa cả hai đi hỏi chuyện Hứa Thanh Lam.''
Trần Y Nhi nhìn Dạ Minh Luân nghi hoặc, Hứa Thanh Sương thì chỉ khẽ gật đầu. Song Trần Y Nhi nhìn ít rau mà Dạ Minh Luân vừa gắp cho nét chần chừ.
"Sao thế?''
Dạ Minh Luân quan sát nàng vài giây rồi hỏi.
''Đắng, ta không thích.''
Dạ Minh Luân nghe qua lặng người ít giây rồi phì cười khiến Trần Y Nhi quay sang nhìn hắn ngơ ngác.
''Cười gì?''
"Cười Nàng ngốc. Đắng mà nàng nói là thảo dược có chứa chân khí, đây là rau dại không phải thảo dược. Ngốc quá đi mất.''
Dạ Minh Luân trêu chọc nàng nhưng thay vì tức giận nàng xấu hổ cúi đầu xuống. Hứa Thanh Sương lúc này giải vây, nàng bẹo Dạ Minh Luân cái đau rồi lườm hắn nói nhỏ.
''Huynh giả ngốc sao? Biết ai nuôi dạy nàng rồi còn thế?''
"Ừm. Xin lỗi, ta đùa xíu thôi! Ăn đi, ăn đi, không đắng đâu.''
========#######=======