Bên kia, Hattori Heizo một đường đi tới trước phòng thẩm vấn, ngưng thần suy nghĩ, cũng không "vui sướng" như trong tưởng tượng của Conan.
Người không phải bọn họ bắt, cảnh sát Osaka bọn họ không có gì đáng để khoe khoang.
Vốn dĩ nghe được Numabuchi Kiichirou bị người ta bắt đưa tới đây, hắn cũng chỉ để ý một chút. Người đã bắt được, muốn hiểu rõ tình huống thì tìm hai cảnh sát nói chuyện dò hỏi sau là xong.
Lực chú ý của hắn vẫn tập trung vào hung thủ giết bốn người, hơn nữa còn có khả năng gây án tiếp.
Nhưng Numabuchi Kiichirou bị bắt không bao lâu, sở cảnh sát đột nhiên gọi điện thoại lại, bọn họ hỏi được tin tức liên quan tới việc Numabuchi Kiichirou bị bắt.
Khi hỏi tới chuyện Numabuchi Kiichirou bị bắt ở đâu, liền lộ ra chân tướng vụ án cùng hung phạm Sakata kia, nhưng khi hỏi ai là người bắt hắn, thì Numabuchi Kiichirou không hề phối hợp giống như trước đó, mà chỉ im lặng.
"Ngài sở trưởng!"
Toyama Ginshiro thấy Hattori Heizo lại đây, liền chào hỏi.
Hattori Heizo gật gật đầu, "Hắn vẫn không nói gì sao?"
"Đúng vậy, chỉ cần hỏi tới ai đưa hắn tới, thì hắn không nói gì cả," Toyama Ginshiro nói, "Chúng ta tới nhà gỗ nhỏ tìm được bắng chứng có liên quan tới Numabuchi Kiichirou, với dấu vết của Sakata, còn người đưa Numabuchi Kiichirou tới đây thì dường như đã xoá sạch dấu vết của chính mình, vân tay, dấu chân, lông tóc..... cũng đều không lưu lại."
Loading...
"Camera bên ngoài cửa thì sao?" Hattori Heizo hỏi, "Có chụp được hành tung của đối phương không?"
"Không có, đối phương chọn đúng góc chết của camera," Toyama Ginshiro nói, "Đối phương gọi điện báo nguy là dùng sim mới mua không có đăng ký thông tin, trước đó không có lịch sử trò chuyện, hiện tại cũng đã tắt máy, không thể tìm được vị trí. Ngoài ra, giấy viết đóng bên trên cũng không có manh mối gì hữu dụng, còn thùng giấy là của phía Liệp Báo giao hàng tận nhà, bên ta đã cho người đi tới Liệp Báo Osaka xác nhận."
Hattori Heizo cách cửa kính, quan sát làn da bị trách trên cổ tay Numabuchi Kiichirou, “Numabuchi Kiichirou bị thương, xem miệng vết thương, hẳn là không bao lâu.”
“Đúng,” Toyama Ginshiro thần sắc cổ quái một chút, “Numabuchi Kiichirou nói, là tự hắn bị ngã. Hơn nữa bên điều tra hiện trường cũng đồng ý cách nói này, vì không hề có dấu vết hai người đánh nhau......"
“Nói cách khác, chúng ta không có bất cứ tin tức gì về đối phương, cũng rất khó đưa ra phán đoán?" Hattori Heizo hỏi.
“Đúng vậy,” Toyama Ginshiro thần sắc ngưng trọng gật đầu, thử hỏi, “Người kia liệu có phải có vấn đề gì không?”
“Hả?” Hattori Heizo có chút suy đoán, bất quá không có nói ra.
“Rất rõ ràng, Numabuchi Kiichirou đang bảo vệ người đó!” Toyama Ginshiro não động mở rộng ra, “Đối phương có thể là đồng loã trong vụ án Numabuchi Kiichirou giết ba người liên tiếp kia không? Không......Numabuchi Kiichirou là người hành động một mình, điều này đã được xác minh, như vậy người kia hay là người ra lệnh sau màn? Hắn thuyết phục Numabuchi Kiichirou một mình nhận tội, rồi bảo Numabuchi Kiichirou phối hợp với hắn đi tới cục cảnh sát......"
Hattori Heizo thấy Toyama Ginshiro thần sắc càng ngày càng ngưng trọng, không khỏi bật cười, "Đều không phải, không tra được thì thôi, sau khi điều tra xong, mang kết quả tới cho tôi."
“Ách, được……” Toyama Ginshiro có chút phát ngốc, sao sở trưởng như không có chuyện gì vậy?
Hattori Heizo không giải thích.
Numabuchi Kiichirou mới bắt được mười mấy phút, phía bên kia liền gọi điện tới hỏi tin tức.
Không hỏi có phải bắt được Numabuchi Kiichirou không, mà nói thẳng là muốn thông tin của người đã bắt kia.
Điều này nói rõ đối phương trước đó đã liên hệ với nơi tiếp nhận thông tin của sở cảnh sát Osaka, sau khi xác định đúng là Numabuchi Kiichirou bị bắt thì sở cánh sát lập tức đăng tin.
Bởi vì đây là án giết người hình sự, không tiện nhúng tay nhưng lại muốn biết tin tức đối phương, nên phía cảnh sát bên kia mới liên hệ với hắn.
Người gọi điện thoại tới đây thái độ cũng tuỳ ý, có vẻ như chỉ cần cố gắng hết sức thu thập tin tức, mà không quá coi trọng, có vẻ không coi đối phương là tội phạm.
Chắc là người mà phía trên lưu ý……
Hattori Heizo tâm thái khá nhẹ nhàng.
Giao nộp những gì bọn họ điều tra là được, những thứ khác thì bọn họ chịu.
Công ty giao hàng tận nhà Liệp Báo.
"Nhân viên giao hàng của chúng tôi đều ở đây cả, hôm nay không có ai đi ra ngoài, gần đây nhất cũng chỉ có vài đơn hàng có kích thước lớn như vậy......."
"Có thùng giấy đóng hàng nào bị mất không?" Nhân viên suy nghĩ một chút rồi nói, "Thùng giấy đóng gói không đáng bao nhiêu tiền, chúng tôi cũng không để ý lắm......"
Hai cảnh sát phụ trách liếc nhìn nhau, có vẻ như không còn manh mối để điều tra tiếp.
"Vậy nếu nghĩ ra cái gì thì hãy liên hệ với chúng tôi."
"Được."
Thấy cảnh sát rời đi, nhân viên công tác lúc này mới quay đầu nhìn Ike Hioso, ái ngại cười nói, "Xin lỗi đã để ngài đợi lâu!"
"Không sao, phối hợp với cảnh sát phá án quan trọng hơn." Ike Hioso tỏ vẻ đã hiểu.
Cảnh sát tới đây điều tra về việc thùng giấy đóng gói là chuyện bình thường, có lẽ cảnh sát phía trên kia muốn tìm hiểu tin tức của hắn, nên các manh mối khác cũng sẽ điều tra.
Nhưng hắn tới nơi này không phải vì chột dạ, định làm hành động bổ cứu gì đó, hộp giấy đóng gói chỉ là tiện đường dùng, không có Liệp Báo thì có thể dùng thùng giấy nơi khác......
Hắn tới đây chỉ vì muốn gửi đồ.
"Vậy là địa chỉ gửi đi là bệnh viện số 4 Aoyama, người nhận là bác sĩ Fukuyama Shiaka, số điện thoại là......"
Nhân viên công tác vừa điền thông tin, vừa xác nhận với Ike Hioso, "Có yêu cầu thời gian không?"
“Không cần,” Ike Hioso nói, “Lúc nào cũng được.”
"Được," nhân viên công tác dán xong đơn, lấy ra một thùng giấy, đem đống đồ trên bàn, móc khoá thú bông, quần áo cho trẻ con bỏ vào thùng, dùng băng dính dán lại, "Đây là gửi cho bé gái phải không? Là em gái của ngài à?"
"Xem như là vậy đi," Ike Hiosi nói, "Cái này đưa tới địa chỉ số 22 đường 2 phố Beika Tokyo, người nhận là Ai-chan, không yêu cầu thời gian."
"Được," nhân viên công tác viết phiếu, "Số điện thoại liên hệ là gì?"
“Không có.”
"Được rồi......."
Sau khi rời khỏi văn phòng gửi hàng, Ike Hioso vẫy một xe taxi đi ra sân bay.
Tới tận Osaka, lại kiếm được tiền, tự nhiên là muốn chia sẻ niềm vui, bất quá người để hắn tặng đồ cũng không có nhiều lắm.
Bạn học trước khi thì không có địa chỉ, bạn bè thì hầu như không có. Tính đi tính lại, chỉ có Fukuyama Shiaki với Haibara Ai là còn thân thiết, cũng là quen biết sau khi hắn xuyên qua nữa.......
Phía Kitagawa Antei hắn cũng chuẩn bị một phần quà, gửi trong cùng gói hàng với Fukuyama Shiaki. Cũng gửi kèm một lá thư, coi như là nhận lỗi đánh ngất hắn, còn dùng thêm Ether để tăng hiệu quả hôn mê.
Vốn nghĩ là không thể bất công, định gửi cả cho bố mẹ tiện nghi của thân thể này, nhưng hắn phát hiện mình không biết hai người kia ở đâu, thậm chí còn ở trong nước hay nước ngoài cũng không rõ lắm, đành phải từ bỏ.
Bây giờ bệnh viện hẳn là đang tìm hắn khắp nơi, lão cha tiện nghi kia thì không biết thế nào, nhưng hai số điện thoại không đăng ký hắn mua trước kia đều không liên hệ được.
Đợi tới khi Fukuyama Shiaki nhận được đơn hàng, thấy địa chỉ gởi từ Osaka, có lẽ sẽ ngừng tìm kiếm, hoặc cũng có thể cho người tới Osaka tìm.
Hắn không dám xem nhẹ mức độ trách nhiệm của bác sĩ trong bệnh viện kia, nhưng cho dù thế nào, trong vẫn có thể tranh thủ khoảng thời gian này hoàn thành một nhiệm vụ nữa......
Xe taxi ngừng ở bên ngoài sân bay, Ike Hioso trả tiền rồi xuống xe. Khi đi vào sân bay, tiện tay ném sim điện thoại đã gọi tới đồn cảnh sát Osaka vào thùng rác trên đường.
Mười mấy phút sau, phi cơ từ Osaka cất cánh, bay đi Tokyo.
Chạng vạng 6 giờ rưỡi, Ike Hioso từ sân bay ra, không lấy xe của mình ở gần đó, mà bắt taxi đi.
Nhiệm vụ bảo vệ không cần tốc sức, ngược lại nhiệm vụ điều tra chứng cứ phạm tội cần phải tự mình làm.
Mục tiêu là Inagawa Kai, cán bộ chấp hành khu vực Tokyo.
Nhiệm vụ cung cấp thông tin cơ bản của mục tiêu, như tên tuổi, ảnh chụp, địa chỉ nơi ở, các nơi thường thuyên lui tới, lịch trình hoạt động thường ngày.
Yêu cầu là lấy được chứng cứ đối phương phạm tội, làm trái pháp luật, cái gì cũng được.
Tuy không nói gì khác, nhưng có thể đoán được.
Hẳn là người này đã chạm tới điểm mấu chốt của cảnh sát Nhật Bản, muốn tìm điểm yếu để thu thập người này, hoặc muốn dùng để giết gà doạ khỉ.
Cảnh sát không tự mình động thử, hơn nữa còn yêu cầu "cái gì đều được", chứng tỏ đối phương che dấu rất tốt, rất khó giải quyết......
Hắn có lẽ sẽ tìm nơi giúp đỡ!
Đêm, 8 giờ đúng.
Màn đêm buông xuống, cả thành phố được bao phủ trong ánh đèn.
Chủ quán khu phố vật nuôi đang lúc rảnh rỗi nhất, đang suy nghĩ xem sau khi đóng cửa thì tới đâu uống vài ly.
Chẳng mấy ai tới mua pet vào buổi tối. Lúc Ike Hioso tới, cả phố vắng tanh.
Trên đường đi, thi thoảng hắn lại nghe thấy tiếng động vật nói chuyện.
"Tên kia thật là xấu a......"
"Không biết mai ăn gì?"
"Nước ở đâu? Nước ở đâu?"
Đi một vòng mấy tiệm, Ike Hioso phát hiện một chuyện rất hay.
Hắn có thể nghe được tiếng động vật nói chuyện, cho dù là chó mèo hay chim, đôi mắt của chúng đều linh động hơn đồng loại rất nhiều, địa vị trong bầy đàn cũng cao hơn.
Đây chính là cái gọi là linh tính!
Mà nhờ chuyện này, hắn cũng đã phát hiện được quy luật về năng lực của mình ——
Đôi khi, hắn không nghe được động thực vật nói chuyện, không phải do năng lực của hắn không ổn định, mà là do động thực vật không có linh tính, hoặc linh tính không đủ.
Mà đôi khi, động thực vật đang nói chuyện, lại đột nhiên im bặt, có thể bởi thời điểm chúng nói chuyện, chính là lúc "linh cơ vừa động".
Tỷ như cái bồn hoa ở WC kia, trừ đếm hôm đó, hắn không còn nghe thấy nó nói chuyện nữa. Hẳn là lúc đó, "linh cơ vừa động" nên mới bật ra một câu, sau đó lại mơ mơ màng màng, không có ý thức gì nữa.
Đương nhiên, đột nhiên im lặng, cũng có thể là do người ta không muốn nói chuyện......
Căn cứ theo tần suất, nội dung nói chuyện, hắn có thể đoán được động thực vật này có linh tính hay không. Đối với động thực vật, thì linh tính này có thể coi là chỉ số thông minh.
Nhớ tới mấy động thực vật trong bệnh viện tâm thần kia, có cây đại thụ hiểu rõ bát quái mười mấy năm, có tiện điểu hay đùa dai học hộ sĩ gọi tên hắn, lại có bồn cây mọng nước biết phun tào trên bàn làm việc của Fukuyama Shiaka, lại còn bồn hoa cười đùa theo bệnh nhân nữa.......
Nhìn mấy thứ trước mắt này, một con tiểu cẩu nói một câu xong liền ngu ngốc lè lưỡi với hắn, một con mèo lười biếng ngủ, một con hamster chỉ biết lặp lại một câu ngày mai ăn gì......
Ike Hioso trầm mặc.
Có cái để so sánh, hắn đột nhiên thấy được chênh lệch của chỉ số thông minh!
Chẳng lẽ đúng là "bệnh viện tâm thần có nhiều nhân tài"? Không chỉ con người mà động thực vật cũng như thế?
Lại nói, hai ngày nay, hắn chưa từng nghe thấy thực vật nói chuyện, có vẻ như thực vật kém linh tính hơn so với động vật.
Mà bệnh viện tâm thần có tận ba người....... Không ba cây có chỉ số thông minh không kém con người.......