Chương 2: Mời Hắn Rời Núi
Tông chủ vừa đi về cõi tiên cùng sư phụ của họ đều đạt tới thực lực này.
Mà bọn hắn, đại bộ phận đều ở Thần Cung tầng thứ ba, bốn.
Vị Tiểu sư thúc này một mực ở tại hậu sơn, ngay cả họ cũng không rõ thực lực hắn, bên ngoài càng không biết thế nào. Đã vậy. . .không bằng tâng bốc để hắn thành cao thủ tuyệt thế cho rồi.
"Chúng ta bên này lặng lẽ truyền tin, tạo thanh thế rất đơn giản, thế nhưng Tiểu sư thúc bên kia thì làm sao bây giờ? Khẳng định phải gặp mặt người khác, ta sợ sẽ để lộ!"
Viên Bất Dịch trưởng lão nhíu mày.
"Ta chỗ này có một kiện Huỳnh Hỏa Tàm Y, một khi mặc vào có thể che lấp tu vi và khí tức, dù Tông chủ cường giả tối đỉnh cũng khó mà phát giác. Để Tiểu sư thúc mặc vào không được cởi ra. Nếu không đến sinh tử tồn vong, ngàn vạn không thể cởi. . . Trong thời gian ngắn, hẳn rất khó phát giác."
Ngô Nguyên trưởng lão nói.
"Chỉ có thể như thế!"
Mặc dù gạt người không tốt nhưng với cục diện tông môn trước mắt, họ không còn cách nào khác.
Loading...
"Nếu đã nhất trí thì hiện tại mời hắn rời núi đi!"
Thấy mọi người không dị nghị gì nữa, Ngô Nguyên trưởng lão cũng không nói thêm. Hắn hô một tiếng, hai đệ tử hai mươi tuổi đi đến nghe phân phó rồi vội vã đi đến sau núi.
. . .
Hậu sơn Trấn Tiên tông.
Nói là cấm địa không bằng nói là các triều đại mộ địa tiên tổ, khắp nơi đều là mộ phần cùng mộ bia.
Họa thánh Ngô Đạo Tiên, cờ thánh Hoàng Long Thiên, thư thánh Vương Thiên Thành, đàn thánh Lý Vạn Niên. . .
Trên bia mộ là lần lượt các đại nhân vật. Dĩ nhiên, chỉ viết như vậy, cụ thể có thật không không ai biết.
"Ngươi đã hoàn thành sát hạch của đàn thánh, cờ thánh, thư thánh, thực thánh, nông thánh cùng 36 vị cổ tthánh, một hạng cuối cùng này cũng hoàn mỹ thông qua, bắt đầu từ hôm nay, ngươi tự do!"
Trong một căn nhỏ cỏ ở một nơi hẻo lánh trong thánh địa. Hư ảnh từ tàn niệm của một vị lão giả hiện ra, nhìn thiếu niên trước mặt, mỉm cười nói.
"Thông qua rồi?"
Hốc mắt ửng hồng, thiếu niên có chút không dám tin:
"Ta có thể tu luyện sao?"
Vị này chính là Tô Ẩn, Tiểu sư thúc trong miệng mọi người,!
Mười năm, ròng rã mười năm!
Tất cả mọi người trong Trấn Tiên tông đều nghĩ hắn vẫn luôn nỗ lực tu luyện. Chỉ có hắn mới biết, một chút công pháp hắn cũng khoogn được tiếp xúc, mỗi ngày mở mắt chỉ có học học và học…
Cầm, kỳ, thư, họa, rèn sắt, nấu cơm, điêu khắc. . .
Mỗi môn đều có một đạo linh hồn tàn niệm tự mình dạy bảo trông coi, mãi đến khi thông qua sát hạch hắn mới có thể dùng rời đi. . .
Ngươi biết mười năm này, ta trải qua thế nào không?
Nếu thi đại học hắn cũng cố gắng như thế chắc đã sớm đậu vào Thanh Hoa rồi…
Không sai, Tô Ẩn là người xuyên việt, mười năm trước hắnxuyên tới đây, trở thành siêu cấp thiên tài Tiên Thiên Đạo Thể cùng huyết mạch Tiên Linh khó có được!
Vốn cho rằng hắn có thể tu luyện công pháp, nhất cử thành danh thiên hạ đều biết. . . Làm sao cũng không nghĩ tới, thứ hắn học không phải tu luyện mà là cầm, kỳ, thư, họa, những kỹ xảo của phàm nhân!
Còn có chẻ củi, làm vườn, cho heo ăn, làm việc vặt.
Xuyên qua thế giới tu tiên, ai không muốn một bước lên mây, vô địch thiên hạ, trường sinh bất lão?
Thời gian thích hợp nhất để tu luyện hắn lại bị giam tại đây, học những thứ này. . . Càng nghĩ càng thấy đâu lòng mà.
"Có thể tu luyện , bất quá, công pháp tu luyện của chúng ta không thích hợp ngươi."
Tàn niệm thản nhiên nói.
Tô Ẩn đang muốn nói chuyện thì nghe được âm thanh rõ to.
"Đệ tử đời thứ bảy mươi chín của, Trần Ngự, Triệu Nhược Hư cung thỉnh sư thúc tổ rời núi!"
Lệ rơi đầy mặt.
Cuối cùng cũng nhớ tới ta rồi!
Mười năm trước, vị sư huynh kia thay sư thu nhận đồ đệ rồi bắt hắn thề, không học hết tất cả những thứ này không cho phép rời khỏi đây nửa bước, thế là hắn bị nhốt ở chỗ này như ngồi tù vậy.
Giờ phút này, cuối cùng hắn cũng có thể rời đi.
Ta muốn nhìn xem đến cùng tông môn trông thế nào, phải học được quyết pháp tu luyện chân chính, một bước phi thăng!
Tô Ẩn tràn đầy xúc động cáo biệt cùng rất nhiều tàn niệm.
Dù hắn cảm thấy đây là lồng giam nhưng mười năm này vẫn xem như quen thuộc.
Hắn cất những thứ như tượng gỗ, khôi lỗi, thư họa cùng các loại hạt giống vào nhẫn trữ vật, xong xuôi trở về sân nhỏ của mình.
"Ngao ô! Ngao ô! Ngao ô!"
Vừa vào trong, một con lừa kêu lên, lập tức, một con rùa đen chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Đói. . ."
Ngay sau đó, một con vẹt bay đến trước mặt hắn, mở miệng nói chuyện.
Lúc mới tới, tông môn còn phái người đưa ăn uống. Sau khi hắn học được các loại kỹ nghệ thì không còn đưa tới nữa.
Con lừa ban đầu là sư huynh đưa tới để học học kỹ năng trồng trọt. Rùa và vẹt là học kỹ năng nuôi chim và thuần thú.