“Chế độ chân thực này, hơi giống ironman mode nhỉ, không save được, chỉ một mạng qua ải.”
Sau khi đứng lên khỏi giường, Mục Dã cảm thấy mình rất đói, vừa hưng phấn suy nghĩ trò chơi, vừa nấu chút cơm ăn.
Hiện tại cũng sắp đến đến giờ Hợi, nếu là ngày trước thì giờ mình cũng đã ngủ mất rồi.
Hôm nay gặp trò chơi này, đột nhiên có loại xúc động muốn thức xuyên đêm cày quá.
Thế giới tiên hiệp nấu cơm thật ra rất đơn giản, chính là dùng loại lò đất kia, nhưng trong lò đất có dẫn đốt phù đặc thù, loại phù lục cấp thấp này chỉ cần rót vào một chút linh lực thì có thể nổi lên lửa lớn, chỉ cần vài phút là nấu chút linh mễ ẩn chứa linh khí.
“Trong nhà thịt không nhiều lắm, chỉ có hai cân thịt huyết lộc. . .”
“Mấy ngày tới còn phải ra ngoài mua sắm chút đồ.”
Thịt mặc dù là thịt hươu bình thường, nhưng bất luận là chưng kho xào luộc, hương vị đều cực kỳ ngon, hơn nữa gia ở đây vị gì cũng không thiếu.
Đào mỏ cực kỳ hao tổn thể lực, nếu không ăn thịt thì dù có là tu tiên giả cũng rất khó kiên trì nổi.
Ăn linh mễ là để khôi phục linh lực, nếu không hôm sau đào mỏ linh lực không đủ, pháp thuật không thi triển ra được, sẽ khiến hiệu suất thấp.
Loading...
Một bữa cơm toàn bộ gần nửa canh giờ mới giải quyết xong.
“Thật ra những vật này, ăn lâu cũng chỉ có vậy.”
Lúc vừa xuyên qua đến đây, ăn được loại linh mễ cùng mấy món thịt này đều hận không thể nuốt cả đầu lưỡi vào.
Mục Dã ợ một cái, tính thử thời gian, nhìn ánh trăng phía ngoài, có lẽ đã là giờ Tý.
Ăn uống no đủ, Mục Dã lại nằm trên giường.
“Ừm. . . chơi, chơi thêm tí nữa rồi ngủ.”
Đã mở chế độ chân thực, cũng vừa vặn thể nghiệm thử.
“Nhưng hiện giờ ta có 50 nhạc viên tệ, cũng có thể dùng du hiệp thử thăm dò Thái Bình thành xem sao.”
Chỉ là võ lực của du hiệp hình như còn yếu hơn Hàng Ma nhân, nhất là năng lực tâm nhãn cùng hàng ma chi thân của Hàng Ma nhân.
Suy tư mấy giây, Mục Dã quyết định thử nghiệm chế độ chân thực một lần xem sao.
Dù sao Boss cũng đánh rồi, chỉ cần mình không phạm sai lầm cũng sẽ không có vấn đề.
Nếu như thật có thể dùng Kim Nhận thuật, cơ bản chuyện qua ải nhất định không có vấn đề.
Nghĩ đến chuyện này, Mục Dã gọi ra cửa sổ trò chơi, trực tiếp lựa chọn Hàng Ma nhân, lấy chế độ chân thực tiến vào ải tân thủ.
Thái Bình thành.
Mục Dã kinh ngạc nhìn tràng cảnh bốn phía.
“Mode này độ chân thật cao nha!”
Mục Dã thử nhìn bản thân, lại nhìn tràng cảnh quen thuộc chung quanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: “Trò chơi này thú vị nha!”
Trước đó du ngoạn chỉ có thể coi là đeo kính VR, nhưng giờ. . . Mục Dã đi đến chỗ bán hàng rong bên cạnh, tiện tay cầm một cái bánh bao, cắn thử.
Mùi thịt đầy tràn trong mũi, bột bánh mềm mềm hòa quyệt với mùi hành vị tương thịt tươi vô cùng hoàn mỹ, phút chốc Mục Dã đã có chút không biết là hiện thực hay là trò chơi.
“Này này này, ngươi làm gì đấy? Không đưa tiền sao lại ăn bánh bao của người khác?” Tiểu thương kia có hơi sững sờ, sau đó lập tức quát lớn.
[1, bản đại gia ăn một cái bánh bao của ngươi là nể mặt ngươi rồi.]
[2, bánh bao của ngươi có vấn đề, bên trong có côn trùng.]
[3, đưa tiền.]
“...” Mục Dã.
May quá, là trò chơi.
Từ bên hông rút mấy cái tiền đồng, Mục Dã hướng thẳng đến Duyệt Lai khách sạn nghe ngóng tin tức trước.
“Tính trao đổi của chế độ chân thực này cao hơn nhiều. . . Cảnh vật chung quanh cũng có phản hồi thời gian thực, trò chơi này vui đấy.”
Mục Dã cảm thấy thú vị, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến, mình cũng xuyên việt rồi, có khi nào thế giới trò chơi này thật sự tồn tại không?
Có điều dù cho thực sự tồn tại cũng không có ý nghĩa gì, với mình mà nói, vẫn chỉ là một cái thế giới trò chơi.
Hắn vừa đi vừa nghĩ, đi đến một nửa bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Quá trình của những trò chơi bình thường, là cần đến Duyệt Lai khách sạn nghe ngóng tin tức về Thẩm phủ mới có thể phát động lựa chọn tiến vào Thẩm phủ.
Loại quá trình này sẽ hao phí rất nhiều thời gian.
“Thế nhưng. . . ta là người chơi nên đã biết tình huống Thẩm phủ. . . vậy nhân vật Hàng Ma nhân này còn cần đi khách sạn nghe ngóng tin tức nữa không?”
Nếu như không cần, vậy trò chơi này sẽ hoàn toàn là căn cứ tình huống của người chơi cùng nhân vật, tính toán thời gian thực, cái này quả thực là quá lợi hại rồi.
Căn cứ đánh giá ban đầu của ải tân thủ, Thẩm phủ thương vong càng thấp càng tốt, như vậy thì cần sớm xử lý yêu ma.
Mục Dã liền thay đổi phương hướng, đi tới Thẩm phủ, thẳng đến cửa lớn.
Quản gia kia chắp tay hỏi:
“Các hạ là ai? Đến Thẩm phủ ta là có chuyện gì?”
[1, ta là Phong Ma Nhân, thấy Thẩm phủ ngươi yêu khí trùng thiên, ta đặc biệt đến đây phong yêu trừ ma.]
[2, đại gia, ta là nhi tử thất lạc nhiều năm của ngài.]
[3, đi trộm (chưa mở khóa năng lực).]
[4, đưa đồ ăn.]
[5, . . .]
“Không có cái lựa chọn kia. . .” Mục Dã khẽ nhíu mày.
Nhưng chỗ khác biệt là trước đó là mình điều khiển nhân vật, mà dưới chế độ chân thực hiện giờ, mình hoàn toàn biến thành nhân vật rồi.
Nghĩ đến cái này, thanh âm Mục Dã trở nên trầm thấp, chậm rãi mở miệng:
“Tại hạ Mục Tinh Hà, chính là Phong Ma Nhân cùng Thẩm đại hiệp chiến đấu ở Xích Thủy thôn, trên đường đến Thái Bình thành, đặc biệt đến để tế điện hắn.”
Nói đến đây, Mục Dã dừng một chút, tiếp tục nói:
“Mời bẩm báo Thẩm phu nhân.”
Quản gia kia hơi sững sờ, lập tức phân công gia đinh bên cạnh vào phủ thông báo.
Một lát sau, gia đinh kia đi đến nói thầm vài câu bên tai quản gia.
“Vậy mời thiếu hiệp vào.”
Nghe được câu trả lời này, con ngươi Mục Dã giấu dưới mũ rộng vành có chút co rụt lại.
Thật có thể à?
Tiến vào Thẩm phủ, quá trình vẫn như trước, chỉ có điều bởi vì mình đến tương đối sớm nên người không nhiều.
Sau khi hoàn thành tế bái, một nha hoàn liền dẫn mình về thiên phòng.
Trên đường, Mục Dã trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng hỏi:
“Xin hỏi, sao không thấy Thẩm phu nhân?”
“Hửm?” Nha hoàn kia xoay người, hỏi: “Thiếu hiệp hỏi chuyện này làm gì?”
[1, thực không dám giấu giếm, trước khi Thẩm đại hiệp lâm chung, đã nhờ ta trông nom tôn phu nhân, ta tới đây cũng là vì biết tình huống của Thẩm phu nhân.]
[2, nghe nói Thẩm phu nhân quốc sắc thiên hương, lòng yêu cái đẹp mọi người đều có, ta chỉ là muốn thấy phương dung một lần.]
[3, liên quan gì đến ngươi.]
Trong lòng Mục Dã hơi động, nghĩ nghĩ, lựa chọn 1.
Cái này tương đối phù hợp thân phận hắn đã thiết lập cho mình.
“A?” Nha hoàn ngây người, thoáng nhìn một chút: “Ừm. . . Cái kia, phu nhân ở sương phòng rửa mặt thay đổi y phục, lúc mở yến mới có thể xuất hiện, trước mắt không tiếp khách.”
“Có điều nếu công tử muốn gặp phu nhân nên sớm vào sảnh phòng nhập tịch, chờ đến mở yến.”
Nha hoàn kia nói xong lời này.
Một bảng thông tin liền hiện lên.
[Thành tựu nhiệm vụ: Mở khóa Ngụy Vũ Di Phong.]
[Ngụy Vũ Di Phong: Bảo hộ an nguy của Thẩm phu nhân, thu được tin tưởng của phu nhân, nếu nhân vật mục tiêu chết thì nhiệm vụ thất bại.]
Đây chính là thành tựu trong đánh giá.
Xem ra cần mở ra mới được.
Đi vào phòng, nơi này đã bày sẵn mấy chục bàn tiệc rượu, kéo dài thẳng đến trong đình viện.
Các loại món ngon mỹ thực, thịt kho tay gấu, vịt bát bảo, bong bóng cá, phật nhảy tường, lợn sữa da giòn. . . Đếm mãi không hết, không nói phẩm chất như thế nào, chỉ là số lượng này đã khiến mí mắt Mục Dã thấy giật giật.
Nhất là loại hương khí vọt thẳng đến đỉnh đầu kia, phẩm chất nhất định cũng không kém.
Nếu mà so sánh, tự dưng lại cảm thấy đường đường một tu tiên giả như mình lại sống không khác gì ăn mày.
“Không hổ là gia đình giàu có.” Mục Dã thầm nghĩ: “Lượng công trình trong trò chơi này cũng lớn thật.”
Lần này mình không chờ ở thiên phòng mà là đến thẳng nơi mở tiệc.
Chung quanh khách khứa như mây, người càng ngày càng nhiều.
Không bao lâu, thấp thoáng có một bóng người từ phía sau đi ra, tràng diện lập tức yên tĩnh.