Cách thì rất nhiều, chỉ là đại bộ phận điều kiện, thân là Phong Ma Nhân lại không thoả mãn.
“Hẳn là có yếu tố khác chưa phát hiện. . . Cẩn thận quan sát thử xem.”
Mục Dã lần nữa tới chỗ cửa lớn Thẩm phủ, quan sát một trận.
“Chờ đã, những người này hình như cũng là một thân đồ trắng.” Mục Dã hai mắt tỏa sáng.
Tình huống này, hẳn là có người chết?
“Ải tân thủ hình như gọi là. . . Thái Bình Thành Vị Vong Nhân. . .”
“Xem ra cần phải đi hỏi thăm thử những tin tức liên quan tới Thẩm phủ đã. . .”
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Mục Dã hơi động, đi thẳng tới Duyệt Lai khách sạn, gọi một bình trà, vừa uống vừa nghe.
Quả nhiên, rất nhanh, bốn phía âm thanh không ngừng.
“Thẩm phủ Thẩm phu nhân kia thật sự là đáng thương, tân hôn mới mấy tháng mà Thẩm đại hiệp đã chết rồi.”
Loading...
“Chứ gì nữa, nghe nói ngày thành hôn, Thẩm đại hiệp liền được mời đến Xích Thủy thôn trừ ma, kết quả ai cũng không ngờ vậy mà chết, những yêu ma kia thật sự là lợi hại.”
“Đáng tiếc Thẩm phu nhân kia dung mạo thiên hương quốc sắc, bây giờ trở thành một quả phụ. . . gia nghiệp Thẩm gia to như vậy, cũng không biết có thể duy trì bao lâu trong Thái Bình thành này?”
...
Tiếng đàm luận cứ thế truyền đến.
Mục Dã giật mình.
“Ta nghĩ ra rồi. . .”
Mục Dã điều khiển nhân vật đứng dậy, lại đi về hướng Thẩm phủ, lần này, các hạng mục lựa chọn đã có thay đổi lớn.
[1, xin bẩm báo Thẩm phu nhân, ta là Phong Ma Nhân cùng chiến đấu với Thẩm đại hiệp ở Xích Thủy thôn, đi qua Thái Bình thành, đặc biệt tới để tế điện hắn.]
Sai khi đã lựa chọn xong, quản gia kia quả nhiên kinh nghi bất định nhìn thoáng qua, lập tức sai người vào Thẩm phủ bẩm báo.
Không bao lâu, một tên gia đinh vội vàng đi ra, nói thầm vài câu bên tai quản gia.
Quản gia kia trên dưới dò xét cái một cái, nói:
“Thì ra là thế, mời vào!”
Sau khi vào Thẩm phủ, đầu tiên là đến phòng tế bái, trước lúc vào phòng, Mục Dã cũng nhìn thấy khuôn mặt của vị Thẩm đại hiệp kia, mặc dù là chân dung đen trắng từ bút mực phác hoạ mà thành nhưng từ khuôn mặt mà xem, cũng là một nhân sĩ chính phái hiệp nghĩa, ở giữa có đặt một chiếc quan tài.
Hai bên là gia quyến Thẩm phủ, hình như cũng không nhiều.
Ngược lại là người lui tới tế bái lại không ít, nghĩ đến Thẩm gia hẳn là gia tộc rất có danh vọng ở Thái Bình thành này.
Về phần vị quốc sắc thiên hương Thẩm phu nhân kia, Mục Dã cũng không nhìn thấy.
Điểm hương tế bái xong, liền được sắp xếp vào thiên phòng chờ đợi khai tiệc uống rượu.
Tin tức lại lần nữa hiển hiện.
[Yêu ma đang ở gần đây, giải quyết xong thì có thể hoàn thành nhiệm vụ, kết thúc ải tân thủ.]
Trông thấy thông báo này, Mục Dã trực tiếp sử dụng tâm nhãn, khí tức màu hồng phấn chậm rãi hiển hiện.
Nhưng mà sau một khắc.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
Tiếng gào thét, kêu thảm, giận mắng, xen lẫn cả tiếng lưỡi mác chói tai, không cần nghĩ cũng biết hẳn là xảy ra chuyện.
Điều khiển nhân vật vội vàng ra khỏi phòng, lại phát hiện gia đình phía ngoài đều là hai mắt đỏ bừng, cầm trong tay côn bổng binh khí chém giết về phía này như bị điên.
“Những gia đinh này, hình như tinh thần có vấn đề.” Mục Dã nhìn thoáng qua, phán đoán hẳn là do yêu ma làm.
Chắc hẳn con yêu ma tiềm phục ở Thẩm phủ đã phát hiện ra rồi.
Chỉ có một tiểu nha hoàn thân mặc váy xanh còn có lý trí chạy tới ríu rít nói:
“Mục công tử, nhanh, đi mau! Rời khỏi Thẩm phủ!”
Tiểu nha hoàn kia vừa nói xong, liền ngã trên mặt đất, tắt thở.
Mục Dã sững sờ, rất nhanh liền xuất hiện lựa chọn:
[1, chỉ là một con yêu ma, ta sợ gì nó?]
[2, mạng chó quan trọng hơn.]
Cái này đương nhiên không cần chọn, trực tiếp giải quyết cho xong việc, sao có thể chạy chứ?
Nhưng mà, vừa lao ra thì đám gia đinh hết đợt này đến đợt khác tràn tới, rất nhanh, Phong Ma Nhân đã chết thảm dưới loạn côn của đám gia đinh. . .
[Chết]
“Nhưng có vẻ đánh thắng được. . .” Mục Dã trầm ngâm.
Những gia đinh này thực lực không mạnh bằng đám đệ tử võ quán kia, hơn nữa còn bị điên.
Mục Dã ghi lại phương thức công kích cùng quỹ tích của những gia đinh này, lại reload lần nữa, sau vài lần thích ứng thì rút ra đại đao bên hong, nhẹ nhõm giải quyết mấy chục gia đinh.
“Cũng chỉ có thế thôi!” Mục Dã cười đắc ý.
Đương nhiên, đây là nhờ vào nhân vật Phong Ma Nhân này.
Thân là một vị Phong Ma Nhân, vẫn là có chút võ nghệ nhất định.
Đương nhiên, đây là vì trải nghiệm của bản thân nhân vật Phong Ma Nhân, có chút tinh thông đao kiếm.
Mặc dù trong phần giới thiệu chỉ nói nhân vật này am hiểu đối phó yêu ma.
Nhưng vào tay người chơi, dù chỉ dùng những đòn thông thường, nhưng nếu tăng thêm thao tác tay và não cũng có thể miễn cưỡng chơi thành hệ souls-like.
Đương nhiên nếu như là đám đệ tử võ quán biết bí thức kia thì khó nói lắm.
Bí võ mà những đệ tử kia thi triển đặc biệt lợi hại, hơn nữa năng lực tiến công hình như cũng cao hơn, hoàn toàn không cứng nhắc như những gia đinh này.
Giải quyết xong đám gia đinh tâm lý thất thường này xong, lại đi tới trước cửa phòng, liền thấy một yêu ma có vẻ giống với Cửu Vĩ Yêu Hồ, ước chừng cao tới nửa người.
[Phệ Nhân Yêu Hồ đã xuất hiện!]
Thông báo hiển thị.
Yêu hồ này nhe răng trợn mắt, dữ tợn vô cùng, trong miệng còn có một số phần thi thể sót lại, vừa nhấm nháp vừa xuy xuy cười to, nhìn cực kỳ khủng bố.
Thấy Phong Ma Nhân, yêu hồ kia hình như sớm có chủ ý, trực tiếp phóng đến, miệng phun ra một đạo tinh lực đỏ tươi.
[Ngươi trúng hồ yểm chi khí!]
Phong Ma Nhân lập tức thể hiện năng lực của mình.
Hình như có công dụng đặc biệt với yêu ma, cơ hồ là trong nháy mắt xuất hiện, Phong Ma Nhân liền dùng đao cắt đứt bàn tay, sau đó đưa bàn tay đầy máu lên ở trên mặt, vẽ ra một cái mặt quỷ, sau đó toàn thân giống như được mở công tắc, xuất hiện một luồng màu đỏ như mạch điện chạy ngược về.
[Ngươi tiến vào trạng thái Hàng Ma chi thân.]
Sau khi tiến vào trạng thái này, Phong Ma Nhân đao đao liệt hỏa, Mục Dã điều khiển nhân vật, chém giết vô cùng thoải mái, chỉ vài phát đã giải quyết Phệ Nhân Yêu Hồ.
Đáng tiếc là, Phệ Nhân Yêu Hồ kia chết rồi, vũ khí của Phong Ma Nhân cũng nát, tự thân cũng bị Phệ Nhân Yêu Hồ kia xuyên qua, có lẽ cách cái chết không xa rồi.
[Ngươi đã giết Phệ Nhân Yêu Hồ, vượt ải tân thủ.]
[Mức độ vượt ải: 50%]
[Xếp hạng: Đinh.]
[Số người Thẩm phủ đã cứu: 0.]
[Thành tựu ‘Ngụy Vũ di phong’: Chưa đạt.]
[Phần thưởng: 50 nhạc viên tệ.]
[Mở chế độ chân thực, có thể đồng bộ nhân vật và người chơi.]
“Chơi đã thật. . .”
Hình ảnh dần dần mờ đi, Mục Dã out ra khỏi trò chơi.
Tính ra chơi cũng một hai canh giờ, nhưng có chút choáng, bởi vì còn có quá nhiềunội dung có thể khai quật mà chưa thử.
Loại vượt ải này, chỉ là xử lý boss bình thường nhất mà thôi.
Thẩm phu nhân quốc sắc thiên hương kia còn chưa gặp, có lẽ đã bị Phệ Nhân Yêu Hồ kia xử lý rồi, thật đáng tiếc.
“Hơi choáng nhưng ta vẫn muốn thử lần nữa. . .” Mục Dã nhìn thành tựu cùng xếp hạng chưa đạt, rất không thỏa mãn.
“Mà khoan, chế độ chân thực là cái gì?”
Sau khi Mục Dã vào lại game thì phát hiện cạnh ải tân thủ có một cái chế độ thực.
Sau khi click vào, toàn bộ hình ảnh trong nháy mắt biến hóa.
[Chế độ chân thực: Chọn chế độ này, phần thưởng tăng lên trên diện rộng, nhân vật lựa chọn sẽ đồng bộ thông tin với người chơi, cùng hưởng năng lực. Chế độ này không thể reload, 100% vượt ải sẽ đóng ải tân thủ.]
Nhìn thấy cái này, trái tim Mục Dã nhảy một cái.
Cùng hưởng năng lực người chơi?
Mục Dã dưới chế độ này, chậm rãi lựa chọn ấn vào Phong Ma Nhân.
Năng lực của Phong Ma Nhân thêm một biến hóa vi diệu.
[Kim Nhận thuật: Một loại thuật thần bí uy lực cực mạnh có thể giao phó vũ khí.]
“?”
Mục Dã từ trên giường nhảy dựng lên, đôi mắt tỏa sáng: “Đây không phải pháp thuật mà ta biết sao?”
“Thú vị nha!”