"Keng keng keng. . ."
Trong quặng mỏ u ám, tiếng đập sâu cạn không đồng nhất lại vang lên rất có tiết tấu.
Qua hồi lâu.
"Keng! ! !"
Một tiếng va chạm mạnh lại có lực vang lên, tinh thạch cực nóng xì xèo rơi xuống đất.
Mục Dã nhanh tay lẹ mắt, vỗ túi trữ vật bên hông, liền thu viên tinh thạch như Hỏa Long quả vào túi.
Ánh sáng màu đỏ nhạt xuyên thấu qua túi bố cũ kỹ, chiếu rọi ra gương mặt góc cạnh rõ ràng, tuy dính đầy vết bẩn lại vô cùng anh khí.
"Năm ngày mới đào ra một khối Xích Viêm thạch."
Mục Dã thu hồi cuốc chim, tính thử canh giờ: "Hiện tại có lẽ là giờ Tuất, nên tan tầm rồi."
Cầm theo túi trữ vật, Mục Dã bảy lần quặt tám lần rẽ trong hầm mỏ, bất quá mười hơi liền đi đến cửa hang.
Loading...
Chỗ cửa hang có một nam tử trung niên thân mặc áo xanh trông coi, thấy Mục Dã đi ra liền không khỏi nhíu mày hỏi:
"Mục tiểu tử, sao mới giờ này mà ra rồi?"
"Đúng vậy, Kim Thạch tông không phải có quy định, tạp dịch tu sĩ bọn ta giờ Tuất hết ca sao." Mục Dã chỉ vào đồng hồ mặt trời bên cạnh, "Hứa quản sự, thời gian cũng không sai nhỉ."
"Không sai thì không sai." Hứa quản sự khiển trách, "Nhưng những người khác đang cố gắng đào mỏ kiếm linh thạch, ngươi cứ đi thế sao?"
Mục Dã gãi gãi đầu, nghĩ nghĩ:
"Vậy. . . Ta gọi bọn họ đi chung nha?"
Hứa quản sự: ". . ."
"Tên tiểu tử này!" Hứa quản sự lắc đầu nói, "Chỉ tu vi Luyện Khí tầng một ít ỏi mà còn không cố gắng kiếm linh thạch tu luyện, cứ luôn lười biếng!"
"Thật không phải lười biếng." Mục Dã chỉ chỉ mình, vẻ mặt đau khổ, "Hứa quản sự, đào mỏ cần thi triển Kim Nhận thuật, cái cuốc chim này quả thực đào không ra. Ngài là đại tu sĩ Luyện Khí tầng sáu, thi triển ba ngày ba đêm đều có thể không cần nghỉ ngơi. Nhưng ta chỉ mới tầng một à, cho ăn bể bụng cũng chỉ có thể thi triển hơn nửa ngày, linh lực trong cơ thể hầu như đã tiêu hao sạch sẽ."
"Cứ thế mà đào, hiệu suất thấp không nói, còn lãng phí tiếp tế mà Kim Thạch tông cho ta."
"Ta đúng giờ tan ca, đây cũng là vì tông môn mà nghĩ thôi."
Hứa quản sự sững sờ, trong chốc lát nói không ra lời.
Nghĩ kỹ lại.
Hình như cũng có mấy phần đạo lý nhỉ?
Thừa dịp Hứa quản sự ngây người, Mục Dã đã trực tiếp chạy ra ngoài.
Trời chiều dư quang rọi xuống, kéo ra một cái bóng lớn phía sau Mục Dã.
"Vẫn là không khí bên ngoài thoải mái hơn. . ."
Mục Dã thở sâu, đập vào mắt là thâm sơn cao vút trong mây nơi xa, bốn phía là rừng rậm thấp thấp.
Nơi này là quặng mỏ Thanh Hà, nơi tọa lạc của Kim Thạch Tông, Đông Hoang Tu Tiên Giới.
Hít mấy hơi thật to, Mục Dã thở dài, trong lòng nói thầm:
"Hít sâu thở dài cảm giác thật thoải mái. Nếu là ở Địa Cầu, hiện tại ta hẳn là đã uống cocacola, ăn gà rán, xem phim rạp rồi nhỉ? Không đúng, Tears of the Kingdom sắp lên kệ rồi, Honkai cũng đang Open Beta, ta còn chưa được chơi thì đã xuyên qua. . ."
"Lỗ sặc máu rồi."
"Xuyên qua thì cũng thôi đi, trước khi xuyên tốt xấu gì ta cũng là đứa có nhà có xe. Vậy mà vừa xuyên xong liền biến thành đệ tử tạp dịch 996 tiên hiệp bản xã súc(). Mỗi ngày không phải đào mỏ thì là nhổ cỏ, má nó ai mà chịu nổi?"
Vừa nghĩ tới đó, trong lòng Mục Dã liền đau đớn khóc thầm.
Cứ thế, Mục Dã đi trước đến bờ sông, tắm rửa một cái.
Linh lực hao hết sạch, không thi triển được thuật pháp tắm rửa, loại sạch sẽ thuần thiên nhiên như này càng hợp khẩu vị hắn.
Sau khi tắm xong, thì về lều quặng mỏ Thanh Hà.
Nơi này xây dựng rất nhiều thạch ốc đúc từ đất đá, sát bên quặng mỏ, kéo dài liên miên, giống với ký túc xá công nhân viên ở Địa Cầu , chẳng qua là phiên bản nghèo nát hơn thôi.
Cái khác đều rất tốt, chính là. . . Không có hoạt động giải trí gì.
Tu tiên thật sự là quá nhàm chán.
Xã súc (社畜-Shachiku): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ hoặc tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là "Súc vật của công ty". Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên phổ biến tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc. (Theo Baidu)