Mà giờ phút này Thái Dung thành đã loạn thành một đoàn.
Tuy rằng phòng thủ của Thái Dung thành còn chưa bị công phá triệt để.
Thế nhưng đã có số lượng lớn dị thú nhảy vào được trong thành.
Lục Nhậm ko kịp thở nhìn xem dị thú khí thế như cầu vồng công thành.
Lại nhìn những binh sĩ trên tường thành.
Giờ phút này còn đứng vững thì người cũng đầy thương tích, chỉ dựa vào ý chí mạnh mẽ để chống đỡ.
Lục Nhậm lại nhìn khói lửa nổi lên bốn phía trong thành.
Trong nội tâm tràn đầy tuyệt vọng.
Đây là cảm giác mà từ khi hắn trở thành đội trưởng chiến đội đặc biệt chưa bao giờ có.
Lục Nhậm lấy ra dung dịch thuốc, đặt trong tay do dự một chút.
Loading...
Đúng lúc này, ở một phương hướng khác của Thái Dung thành.
Một đoàn ánh sáng bắn lên không trung, đoàn ánh sáng kia nhìn như ko quan trọng, thế nhưng giống như một ngọn đèn hy vọng lại được thắp lên.
Trên mặt Lục Nhậm lộ ra vẻ tươi cười, ko còn bất cứ do dự nào, đem dung dịch thuốc uống vào.
Sau bốn giờ ác chiến, thân thể Lục Nhậm đã bị xé rách nhiều chỗ.
Loại thương thế này ko phải dị thú tạo thành, mà là phản ứng phụ của dung dịch thuốc hắn đã uống vào.
Trong thời gian thuốc có hiệu lực sẽ ko ngừng kích phát tiềm năng của cơ thể, bộ phát ra sức mạnh khó có thể tưởng tượng.
Nhưng khi hết hiệu lực, tác dụng phụ sẽ đến.
Lục Nhậm giờ phút này, ko chỉ có thương thế bên ngoài.
Khí quan trong cơ thể hắn cũng đã suy kiệt nghiêm trọng.
Trong miệng nôn ra máu mang theo một ít thịt nát.
Trời dần sáng, dị thú lui lại.
Lần này Thái Dung thành bỏ ra một cái giá cực kỳ nghiêm trọng.
Trên tường thành đến một người sống cũng ko còn.
Chỉ còn lại một mình Lục Nhậm lẻ loi trơ trọi nằm tựa vào vách tường.
Đồng thời còn có số lượng lớn thi thể của dị thú.
Lục Nhậm nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Ngũ Diệp đang đi đến.
Lục Nhậm lộ ra nụ cười thảm: “Ngũ Diệp, chúng ta thắng…… đã đoạt được lại mỏ lam tinh.”
“Đúng vậy, đội trưởng, thật làm cho người ta kinh ngạc, ta cũng ko nghĩ tới, những đứa trẻ kia lại có thể thành công.” Ngũ Diệp gật đầu: “Đội trưởng, ngươi sao rồi?”
Ọe ọe------
Lại nôn ra một ngụm máu, Lục Nhậm sắc mặt càng thêm tái nhợt, tinh thần cũng uể oải.
“Nhìn qua ko tốt lắm.” Ngũ Diệp đi đến trước mặt Lục Nhậm: “Đem Thái Dung thành giao cho Bạch Quỳnh hội ko tốt sao?”
Lục Nhậm đột nhiên mở to mắt: “ Cho nên, ngươi cũng là người của Bạch Quỳnh hội sao?”
“Trước khi Trường Phong thành bị công phá thì ko phải……., ngươi biết ko, ta nhìn thấy những gia hỏa tai to mặt lớn kia, bọn họ hưởng thụ quyền lực của Trường Phong thành, nhưng thời điểm Trường Phong thành còn chưa bị công phá, bọn họ đã ko gánh vác trách nhiệm của mình, bọn họ chỉ muốn chính mình trốn thoát, mang theo tài sản cùng người nhà, chiếm lấy vật tư, Trường Phong thành bị diệt ko phải…dị thú, mà chính là bọn vô năng yếu đuối này.”
“Việc này….việc này ko có liên quan đến ta, ta chỉ làm hết chức trách của mình.” Lục Nhậm suy yếu nói.
“Đội trưởng, sau đó giao cho ta đi, ta sẽ thay ngươi bảo vệ Thái Dung thành.” Ngũ Diệp bình tĩnh nói.
“Ngươi? Ngươi sẽ làm được sao? Bảo vệ Thái Dung thành?”
“Chính xác mà nói là Bạch Quỳnh hội.” Ngũ Diệp nói.
“Lão Cừu đâu?”
“Ta cũng ko có ra tay với hắn.” Ngũ Diệp nói : “ Hắn cũng uống dung dịch thuốc, cho nên….”
Cho nên, Lão Cừu ko còn là uy hiếp với việc cạnh tranh chức vị đội trưởng chiến đội đặc biệt với hắn.
“Ngươi cũng biết, quy củ của chiến đội đặc biệt, chỉ có người mạnh nhất mới có thể trở thành đội trưởng, đây là luật thép.” Lục Nhậm nói ra.
“Hiện tại chính là ta.”
“Ngươi ko phải, ngươi quên sao, chiến đội đặc biệt còn có một thành viên nữa”
“Đội trưởng, ngươi cảm thấy hắn có thể uy hiếp được ta sao?”
“Không biết , có thể đi.” Lục Nhậm nói ra.
Ngũ Diệp nhìn về phía mỏ lam tinh, tuy rằng giơ phút này nhìn có vẻ tối tăm mờ mịt.
Thế nhưng lờ mờ có thể nhìn thấy hình dáng của ngọn núi.
“Nếu như đội trưởng đã nói như vậy, thì có lẽ ta phải chuẩn bị một chút.”
Cho tới nay, Ngũ Diệp đều ko để Thư Tiểu Bạch vào mắt.
Mặc dù lần trước giật dây đám người Mộc Kiến Bình đi thăm dò Thư Tiểu Bạch, sau đó Mộc Kiến Bình thua rất chật vật.
Nhưng Ngũ Diệp vẫn ko để trong lòng.
Bởi vì Thư Tiểu Bạch ko phải là một chiến sĩ hợp cách, càng ko phải là một đội viên chiến đội đặc biệt hợp cách.
Tâm lý tố chất còn kém hơn cả những tân binh kia.
Thế nhưng hôm nay hắn lại có thể dẫn theo người đoạt lại mỏ lam tinh.
Vậy nói ra mình đã phán đoán sai, hoặc là nói là ko chính xác.
Cho dù hắn tự mình dẫn theo một đám chiến sĩ hợp cách, cũng ko dám nói có thể đoạt lại được mỏ lam tinh.
Đừng nói là Thư Tiểu Bạch dẫn theo một đám tân binh.
“Được rồi, hiện tại ngươi có thể cho ta vĩnh viễn ngậm miệng.” Lục Nhậm nói.
“Thật xin lỗi, đội trưởng, tuy rằng ta sẽ đem ngươi diệt khẩu, nhưng thi thể của ngươi vẫn còn có giá trị.”
“Vậy sao, ko nghĩ đến ta vẫn còn có giá trị.”
“Đội trưởng, ngươi đừng vui vẻ quá sớm, có giá trị cũng ko phải là việc tốt.” Ngũ Diệp ngữ khí có chút phức tạp.
“Không sao cả, ta đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng.”