Thư Tiểu Bạch nhìn xem mọi người, những người trẻ tuổi này nhìn qua cũng ko được trấn định cho lắm.
Thật ra Thư Tiểu Bạch cũng rất hoảng sợ, Thư Tiểu Bạch cảm giác bây giờ mình có thể lập một cái flag cũng ko quá phận.
Đột nhiên, thân xe rung mạnh, ngay sau đó chiếc xe bắt đầu lăn lộn trên đường lớn.
Thư Tiểu Bạch thấy những người ngồi ở bên trái xe, chỉ trong tích tắc tất cả đều chết hết.
Thật là lạ, Sinh mệnh trẻ tuổi, chi trong khoảnh khắc đã mất đi.
“Đội trưởng, ngươi để những đứa trẻ kia đi đến mỏ lam tinh, đây căn bản là muốn bọn họ đi chịu chết.” Ngũ Diệp bất mãn nhìn Lục Nhậm.
Lục Nhậm ánh mắt tỉnh táo đến cực điểm, dùng ngữ khí cực kỳ bình tĩnh nói ra: “Ngươi cảm thấy bây giờ chúng ta còn có lựa chọn khác sao? Còn nữa, trời sắp tối rồi, làm tốt công việc của ngươi di.”
Lục Nhậm nhìn về phía Lão Cừu: “Lão Cừu, ngươi phụ tránh phòng thủ khu vực phía Tây tương thành, khi cần thiết có thể dùng đến dược tề.”(dược tề= dung dịch thuốc)
Cái gọi là dược tề, thật ra giống như loại thuốc có thể khiến người ta hưng phấn, ko biết đau đớn.
Khi bọn họ dốc sức liều mạng mới có thể dùng đến loại đồ vật này.
Loading...
Một khi sử dụng dược tề, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ bộc phát ra chiến lực kinh người.
Nhưng đổi lại, dược tề cũng có tác dụng phụ hết sức nghiêm trọng đối với thân thể của bọn họ.
“Bọn họ ko có lựa chọn, chúng ta cũng ko có.” Lục Nhậm nói: “Trong thành cũng ko nhất định an toàn hơn so với mỏ lam tinh.”
Hôm nay ba người bọn họ chính là chủ lực phòng thủ của Thái Dung thành.
Binh sĩ bình thường dù cho có anh dũng đến đâu, cũng rất khó ngăn cản đám dị thú đáng sợ kia.
Một khi bọn họ thất bại, hoặc là đội cảm tử trẻ tuổi kia thất bại.
Như vậy Thái Dung thành sẽ triệt để rơi vào tay giặc.
Bây giờ Lục Nhậm chỉ có thể ôm lấy hy vọng duy nhất chính là Thư Tiểu Bạch.
Thư Tiểu Bạch giải quyết được dị thú ở mỏ lam tinh, khôi phục lam tinh cung cấp cho Thái Dung thành.
Chỉ có như vậy, Thái Dung thành mới có hy vọng.
Hắn, Ngũ Diệp và Lão Cừu chỉ có thể kiên trì thời gian một buổi tối.
Đương nhiên, dù là hy vọng rất xa vời, thế nhưng bọn hắn ko có quyền được lựa chọn.
Trong đàn dị thú truyền ra một tiếng gào rõ to.
Dị thú công thành, bắt đầu!
Binh sĩ phòng thủ đã vận chuyển đến một ít pháo loại cũ.
Nhưng loại pháo này lực sát thương đối với dị thú ko cao.
Hơn nữa vì thời gian dài ko sản xuất đạn dược.
Cho nên số lượng đạn dược của bọn họ cũng chỉ có hạn.
Lực sát thương của lam tinh ở chỗ, thông qua lam tinh đại pháo phóng ra sau đó nổ tung.
Sau đó lam tinh ở dưới nhiệt độ sẽ sinh ra một loại khí thể có thể giết chết dị thú, mà ko phải thông qua nổ tung tạo thành sóng xung kích giết chết dị thú.
Loại khí thể này có hiệu quả rất nhanh trong cơ thể của dị thú.
Chỉ cần vài giây đồng hồ là có thể phát huy tác dụng.
Thế nhưng một khi nguồn cung cấp lam tinh xảy ra vấn đề.
Như vậy chiến tranh của nhân loại và dị thú sẽ lập tức tan vỡ.
Loại pháo kiểu cũ ko phải ko thể gây sát thương đối với dị thú, chỉ có điều cần công kích dày đặc.
Giống như giờ phút này trên tường thành, binh sĩ phòng thủ dùng loại pháo này rất khó có thể giết chết được một con dị thú.
Rầm rầm rầm---------
Pháo đã bắn ra nhưng hiệu quả cũng chỉ có hạn.
Lục Nhậm đi lên trên tường thành, khi mới bắt đầu khai chiến cũng đã có dị thú vượt qua khu vực mà hỏa lực bao trùm, nhảy lên trên tường thành.
Lục Nhậm trong mắt hiện lên một vẻ tàn khốc, cách ko đẩy một cái.
Dị thú lập tực bị đẩy xuống tường thành.
Người ở trong lúc tuyệt vọng, đều sẽ bộc phát ra sức mạnh kinh người.
Cũng tỷ như nhũng binh sĩ phòng th ủ này.
Sau khi bọn họ sợ hãi đến cực điểm.
Bọn họ ngược lại ko còn sợ hãi.
Bởi vì bọn họ biết mình đã ko còn đường lui.
Đằng sau chính là nhà của bọn họ, thân nhân của bọn họ.
Loại gào thét tê tâm liệt phế này, xuất hiện liên tiếp ở trên tường thành.
Tại chiến trường này ko thiếu anh hùng.
Thế nhưng bọn hắn chỉ là đom đóm trong đêm tối.
Chỉ có thể dùng ánh sáng ngắn ngủi thắp sáng đêm tối, sau đó lập tức vụt tắt.
Lục Nhậm vốn hy vọng, có thể tạm thời bảo toàn thể lực.
Để duy trì chiến đấu trong thời gian dài hơn.
Thế nhưng việc phòng thủ của nhân loại đã tan tác ngay khi chiến đấu vừa mới bắt đầu.
Điều này làm cho hắn ko thể ko tham gia chiến đấu.
Cùng lúc đó, Thư Tiểu Bạch dẫn đầu đội cảm tử, còn chưa có đến gần mỏ lam tinh, cũng đã tổn thất mất một nửa số người.
Ngoại trừ Thư Tiểu Bạch, những người khác đều bị thương.
Đám người Mộc Kiến Bình tuyệt vọng nhìn xem rậm rạp chằng chịt đều là dị thú.
Thư Tiểu Bạch quay đầu lại nhìn về phía Thái Dung thành.
Giờ phút này Thái Dung thành giống như một ngọn đèn dầu ảm đạm, xa xa lờ mờ cũng có thể nghe thấy được tiếng pháo oanh.
Tiến lên một bước nhìn ko thấy tương lai, hy vọng.
Lùi lại một bước đồng dạng là Địa Ngục.
Dưới bóng đêm, ko ai có thể tránh khỏi dị thú truy kích.
Thư Tiểu Bạch nhìn lái xe đang hấp hối.
“Khoảng cách đến mỏ lam tinh còn xa ko?” Thư Tiểu Bạch hỏi.
“10km…..” Lái xe phát ra thanh âm suy yếu.
“Còn có lời gì muốn nói ko?”
“Đừng có chạy trốn.”
Những lời này làm cho tâm lý của Thư Tiểu Bạch chịu rất nhiều áp lực.
“Biểu cảm của ta rõ ràng như vậy sao?”
Mộc Kiến Bình mắt nhìn Thư Tiểu Bạch: “Ngươi chỉ còn thiếu viết lên trên mặt mấy chữ ta muốn làm đào bình thôi.”
Thư Tiểu Bạch hít sâu một hơi: “ Nếu như đêm nay ta ko chết, ta sẽ nhận ngươi làm em vợ.