Thư Tiểu Bạch đi vào công trường, thế nhưng Thư Tiểu Bạch lại ko thấy được rương lam tinh.
“Đốc công, hôm nay hàng hóa còn chưa vận chuyển đến sao.” Thư Tiểu Bạch hỏi.
Đốc công săc mặt nghiêm trọng nói; “Tiểu Bạch, ngươi thất nghiệp.”
“Cái gì?” Thư Tiểu Bạch vẻ mặt mộng bức.
Hắn cảm thấy đây là cái bát sắt của mình.
Đốc công dù cho có bị đánh vỡ đầu, cũng sẽ ko đánh vỡ bát cơm của mình.
Hắn điên rồi sao, đem mình đuổi việc?
“Mỏ lam tinh của Thái Dung thành đã bị dị thú chiếm mất, nguồn cung cấp lam tinh đã hoàn toàn bị cắt đứt.” Đốc công tuyệt vọng nói ra.
Cái này ko chỉ là hắn ko còn thu nhập, mà chính Thái Dung thành cũng bời vì ko có lam tinh mà rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Lam tinh rất quan trọng với việc phòng thủ Thái Dung thành.
Loading...
Trên tường thành Thái Dung thành bày ra hơn nghìn cái lam tinh đại pháo.
Dựa vào lam tinh đại pháo mới có thể miễn cưỡng phòng thủ được.
Một khi lam tinh đại pháo thành sắt vụn, như vậy khả năng phòng thủ của Thái Dung thành sẽ giảm xuống một nửa, thậm chí giảm xuống càng thêm nghiêm trọng.
Thư Tiểu Bạch có chút đứng ko vững, đây chính là nhà dột còn gặp đêm mưa.
Không vận chuyển lam tinh, có nghĩa là hắn ko có cách nào đạt được huyễn tưởng chi lực.
Ko có huyễn tưởng chi lực, liền có nghĩa hắn ko thể đề cao ma lực.
Bết bát hơn chính là, binh sĩ phòng thủ trên tường thành chỉ có thể đánh giáp lá cà với dị thú.
Binh sĩ phòng thủ bình thường ở tình huống một chọi một là ko thể nào chiến thắng được một con dị thú.
Đại bộ phận thời điểm đều cần mấy người, thâm chí mười người mới có thể vây giết một con dị thú.
Nhưng khi mất đi lam tinh đại pháp uy hiếp, sẽ có số lượng lớn dị thú leo lên trên tường thành.
Mặt khác số lượng dị thú còn hơn xa binh sĩ phòng thủ.
Thư Tiểu Bạch chạy lên trên tường thành, nhìn đàn thú đông nghịt.
Lại nhìn thần sắc của binh sĩ phòng thủ xung quanh.
Trên mặt mỗi người đều tràn ngập tuyệt vọng.
Những binh lính này cũng là người, bọn họ có thể dũng cảm, đồng thời bọn họ cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Mà bây giờ, loại tâm tình này đang lan tràn ra.
Dị thú đang tập kết, đồng thời cũng chờ đội màn đêm buông xuống.
“Tiểu Bạch!”
Đúng vào lúc này, Thư Tiểu Bạch nghe thấy thanh âm của Lục Nhậm.
Nhìn xuống phía dưới, phát hiện Lục Nhậm đang mang theo một đám tân binh đi đến.
Thư Tiểu Bạch nhảy xuống tường thành: “Đội trưởng.”
Sắc mặt Lục Nhậm rất nặng nề.
“Tiểu Bạch, hiện tại ta giao cho ngươi một nhiệm vụ.”
Thư Tiểu Bạch nuốt ngụm nước bọt, sắc mặt tái nhợt, cảm thấy lại là một nhiệm vụ đi chịu chết nữa.
“Tiểu Bạch, bây giờ ta muốn ngươi với tư cách là đội trưởng lần hành động này, mang theo bọn họ đi đoạt lại mỏ lam tinh, đây la mệnh lệnh.”
Thư Tiểu Bạch mắt nhìn một đám tân binh, Mộc Kiến Bình hai tay ôm ngực, bộ dáng kiêu ngạo khó thuần, sau lưng là một đám tiểu đệ đi theo.
Xem ra….lần trước đánh vẫn nhẹ.
“Đội trưởng, phòng thủ thành……”
“Có ta ở đây.” Lục Nhậm lạnh lùng nói.
Thư Tiểu Bạch cũng ko biết, những lời này của Lục Nhậm là tự tin hay vẫn là ko tự tin.
Chẳng qua là, giờ phút này trên thân Lục Nhậm toát ra một cỗ khí thể thấy chết ko sờn.
Thư Tiểu Bạch rất kinh sợ, rất sợ.
Ngồi lên xe, mang theo đám người Mộc Kiến Bình tiến đến ngọn núi có mỏ lam tinh.
Thư Tiểu Bạch vẫn luôn muốn tỉnh lại chính mình, từ khi nào mà mình đã đi đến bước đường này.
Đã nói muốn sống những năm tháng bình yên đến già đây?
Lái xe chính là một ông lão làm ở mỏ lam tinh
May mắn ngày hôm qua bị đau bụng nên ko đi làm việc.
Kết quả mỏ lam tinh gặp phải dị thú tập kích.
Ko ai biết làm thế nào mà những con dị thú này có thể tiến vào mỏ lam tinh.
Chúng xuất hiện rất bất ngờ.
Tuy rằng mỏ lam tinh ko nằm bên trong thành.
Thế nhưng lại rất gần với Thái Dung thành, hơn nữa còn có rất nhiều binh lính canh gác, còn có lam tinh đại pháo phòng hộ.
Đồng thời Thái Dung thành cũng giám thị hướng đi của dị thú từng phút tưng giây.
Một khi phát hiện đàn dị thú có ý định tiến tới gần mỏ lam tinh.
Bọn họ sẽ lập tức phái binh lính đi tiếp viện.
Thế nhưng lần này tin tức mỏ lam tinh bị tập kích truyền đến Thái Dung thành còn chưa được 10 phút.
Tất cả phòng ngự đều đã bị tan rã trong khoành khắc.
Đàn dị thú làm sao có thể bỏ qua giám sát của thành Thái Dung thành, xâm chiếm mỏ lam tinh?
Kết quả này làm cho tất cả mọi người đều ko thể tiếp nhận.
Mỏ lam tinh thất thủ, cũng có nghĩ là tại nạn của Thái Dung thành đã bắt đầu.
Tất cả mọi người trong xe sắc mặt ngưng trọng.
Chính là kiệt ngạo khó thuần như Mộc Kiến Bình, giờ phút này cũng lộ ra vẻ nghiêm túc.
Trên đường đi có nhẫn nhịn ko trào phúng Thư Tiểu Bạch.
Lần hành động này Thư Tiểu Bạch là người phụ trách trên danh nghĩa.
Thế nhưng đến bây giờ Thư Tiểu Bạch vẫn ko hiểu tình huống cụ thể.
“Em vợ, ngươi nói tình trạng của mỏ lam tinh bây giờ cho ta.”
EM vợ….. Mộc Kiến Bình trừng mắt nhìn Thư Tiểu Bạch, sau đó yên lặng nhắm mắt lại.
“Ngươi có muốn ta vứt ngươi xuống xe hay ko?”
“Đội trưởng, tình trạng của mỏ lam tinh bây giờ, ko ai biết cụ thể là có bao nhiêu dị thú, bao nhiêu chủng loại dị thú.” An Nam vội vàng nói ra.
Hiện tại cũng ko phải là thời gian để nội chiến.
Nhiệm vụ này ban đầu đại khái cũng là nhiệm vụ đi chịu chết.
Nếu như lại nội chiến, vậy bọn họ cũng ko cần đi nữa, ở đây đánh nhau một trận rồi tính sau.
Thư Tiểu Bạch cau mày, rất ko hài lòng với câu trả lời này.
Cái gì cũng ko biết, đây là để bọn họ đi chịu chết sao?