Chương 48. Được Xưng Là Quốc Gia Nguy Hiểm Nhất!
Trong tiệm bán nước giải khát, An Lương hỏi ý kiến Machai.
Machai nhanh chóng trả lời bằng tiếng Thái: “Cậu An, tôi cho rằng nên xử lý nghiêm túc, hành vi của bọn chúng rất xấu xa, nếu không phải chúng ta gặp chuyện này, rất có khả năng cô bạn của cậu sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí còn có khả năng mất tích và tử vong.”
Machai nói tiếp: “Thái Lan cũng không an toàn như trong tưởng tượng, quốc gia của chúng tôi bị gọi là quốc gia nguy hiểm nhất thế giới từ lâu, lấy thủ đô Băng Cốc làm ví dụ, độ nguy hiểm của nó thậm chí còn hơn Rio de Janeiro và thành phố Mexico khét tiếng.”
An Lương thật sự kinh ngạc!
Thủ đô Băng Cốc của Thái Lan lại nguy hiểm đến vậy?
Trên thực tế thì chính xác là như vậy!
Vương quốc Anh đã liệt Thái Lan vào danh sách những quốc gia nguy hiểm nhất toàn cầu, Thái Lan đã từng xảy ra rất nhiều vụ án giết người, cưỡng hiếp, thế nhưng lần nào cũng giải quyết rất qua loa.
Thậm chí Cận vệ 2 của chính phủ Thái Lan còn từng nói một câu vô nghĩa rất nổi tiếng: Những cô gái đẹp độc thân ở Thái Lan, nếu họ mặc bikini vậy không xứng đáng bị hiếp à?
An Lương nhìn chằm chằm hai tên bạch tử, cậu vốn tưởng rằng chỉ là một chuyện nhỏ, đôi bên hiểu lầm mà thôi, kết quả lại nghiêm trọng như vậy?
Loading...
“Ông thấy nên xử lý như thế nào?” An Lương hỏi thăm.
Machai ra hiệu cho cấp dưới dẫn hai tên bạch tử này rời đi trước, đợi hai tên bạch tử bị dẫn đi, ông ta mới hạ giọng nói: “Tình hình giao thông của Thái Lan bọn tôi vô cùng tệ hại, tai nạn giao thông tầng tầng lớp lớp, các kiểu tai nạn xe xảy ra hằng ngày.”
An Lương hơi lo lắng, hỏi: “Không có phiền toái gì chứ?”
“Cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không phát sinh vấn đề gì, hai tên đó sẽ bị phát hiện sử dụng ‘bột mì’ quá lượng, sau đó xảy ra tai nạn giao thông, cảnh sát sẽ không điều tra sâu đâu.” Machai giải thích.
“Các ông xem rồi tự xử lý đi!” An Lương thuận miệng đáp lại: “Xử lý thỏa đáng, bên công ty sẽ sắp xếp tiền thưởng tương ứng.”
Machai có chút mừng rỡ: “Cảm ơn cậu! Tôi đi sắp xếp chuyện này trước, xin đợi một chút.”
Đợi Machai rời khỏi tiệm bán nước giải khát, An Lương mới chuyển thành tiếng Trung nói: “Chị gái à, vấn đề đã được giải quyết, hai tên đó chỉ hiểu lầm, chúng tôi đã giải thích rõ ràng, bọn chúng sẽ không đến quấy rầy chị nữa đâu.”
Nói đến đây, An Lương giải thích thêm: “Chị nhất định phải chú ý an toàn khi đi du lịch ở Thái Lan, quốc gia này cũng nguy hiểm lắm.”
Liễu Tâm Di gật đầu liên tục: “Ừm, cảm ơn anh bạn nhỏ.”
“......” An Lương im lặng nhìn Liễu Tâm Di, cậu giống anh bạn nhỏ ở chỗ nào?
“Đúng rồi anh bạn nhỏ, cậu có thể tiễn tôi về khách sạn không, tôi vẫn sợ, ngày mai tôi về nước rồi, cậu có về không?” Liễu Tâm Di hỏi thăm.
“Ngày mai khi nào máy bay cất cánh?” An Lương hỏi thăm.
“Chuyến bay lúc 6 giờ sáng mai.” Liễu Tâm Di trả lời, thuận tiện nói thông tin cụ thể cho An Lương.
An Lương lắc đầu đáp lại: “Tôi còn phải ở lại hai ngày, sau khi chị về nước, có dịp thì tôi sẽ đến Đế Đô kiếm chị.”
“Được, nếu cậu đến Đế Đô, nhất định phải nói cho tôi biết, tôi trả ơn đàng hoàng vì sự giúp đỡ của cậu.” Liễu Tâm Di đáp lại.
Chừng nửa tiếng sau, An Lương đưa Liễu Tâm Di về đến khách sạn.
Về đến phòng, sắc mặt Liễu Tâm Di lộ chút sợ hãi, cuộc đối thoại giữa An Lương cùng Machai cô nghe không sót một chữ.
Đúng vậy!
Liễu Tâm Di cũng biết tiếng Thái!
‘Rốt cuộc thân phận của tên này là gì, sao có thể giải quyết tính mạng hai tên đó đơn giản như vậy.’ Liễu Tâm Di suy đoán trong lòng.
Cô bị hai tên bạch tử kia bám theo, kỳ thực không phải là cô vô tình trông thấy cuộc giao dịch của đối phương, mà là cô chủ động tìm kiếm đối phương, chỉ tiếc cuối cùng lại bị đối phương phát hiện.
Liễu Tâm Di là nhân viên của Cơ quan Điều tra An ninh Quốc gia, cô đang truy lùng manh mối của một nhà máy sản xuất ‘bột mì’, manh mối này chỉ thẳng về phía thủ đô Băng Cốc của Thái Lan, tiếc là bây giờ manh mối này đã bị đứt gãy.
Nếu không phải nhờ có An Lương, e rằng bây giờ cô cũng sẽ lâm vào nguy hiểm!
Hai tên bạch tử kia thật ra cũng không làm gì được cô, thế nhưng vấn đề sau đó rất phiền phức.
Liễu Tâm Di thầm ghi lại thông tin của An Lương, cô cũng không có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ gì, vì cô lo lắng rất có thể An Lương sẽ điều tra cô, lỡ như An Lương không phải người tốt lành gì thì sao?
Cẩn thận mới có thể sống lâu!
Cao ốc Tín Nghĩa, tầng 68.
Trong phòng họp Công ty Đầu tư Nhân An, Machai báo cáo tình hình với Tống Nhân và An Lương.
“Về chuyện hai tên bạch tử kia, chúng tôi đã xử lý xong, tất cả đều thuận lợi, hoàn toàn không có bất kỳ sự cố gì.” Machai nói rõ.
“Tính cả tôi, tổng cộng có 4 người tham gia sự việc lần này.” Machai nói tiếp.
“Anh, em chuẩn bị thưởng cho Machai 1 triệu baht, 4 anh em kia mỗi người 500.000 baht, trừ vào tiền hoa hồng của em, anh thấy phần thưởng được không?” An Lương hỏi.
Một triệu baht khoảng 220.000 tệ, nếu như ở Đại Hạ Quốc cũng không tính là nhiều, thế nhưng ở Thái Lan lại không tính là ít.
Ánh mắt Machai sáng lên, ông ta nhìn về phía Tống Nhân đầy mong đợi.
Chỉ cần Tống Nhân gật đầu, chắc chắn món tiền thưởng này sẽ nhanh chóng được gửi đến, ông ta có thể cầm 1 triệu baht, bốn anh em còn lại của ông ta cũng nhận được 500.000 baht.
Tống Nhân gật đầu nói: “Được chứ! Em trai, chuyện này em đã làm rất tốt, bọn họ nên được thưởng!”
Machai vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn ông chủ, cảm ơn cậu An!”