Chương 47. Làm Ơn Biết Tính Toán Chút!
Thời điểm An Lương nghi ngờ Liễu Tâm Di đang gặp phiền phức, Liễu Tâm Di chủ động giải thích.
“Vừa rồi tôi không cẩn thận phá hỏng vài chuyện, phía sau có hai người đang bám theo, nếu chúng ta đi với nhau, đối phương chắc sẽ kiêng dè nhỉ?” Liễu Tâm Di nói.
An Lương hỏi lại: “Tại sao tôi phải làm như vậy?”
“Anh bạn nhỏ, cậu không đáng yêu chút nào!” Liễu Tâm Di liếc An Lương một cái.
Liễu Tâm Di nói tiếp: “Trong nội tâm cậu thật sự chỉ là một mảnh hoang mạc không một bóng cây, hay là đang giả ngu vậy?”
An Lương chưa kịp trả lời, Liễu Tâm Di đã nói tiếp: “Anh bạn nhỏ, cậu nhìn logo GG trên người cậu đi, Patek Philippe trên cổ tay thì hơn 1 triệu tệ, xung quanh còn có mấy người tựa như dân bảo kê, sao cậu nghĩ đối phương sẽ không kiêng dè?”
“Ồ, chị quan sát kỹ thật đấy!” An Lương ra vẻ kinh ngạc đáp lại.
“Còn cần quan sát?” Liễu Tâm Di bất lực xỉa xói.
“Đúng rồi, rốt cuộc là chị đã làm hỏng chuyện gì?” An Lương hỏi thăm.
Loading...
Liễu Tâm Di chần chừ một chút mới đáp lại: “Nếu tôi nói tôi cũng không rõ, cậu có tin không?”
“Sao lại không tin?” An Lương hỏi lại.
Liễu Tâm Di nói: “Đại khái là tôi thuê một chiếc xe, đang dừng trong bãi đậu xe, tôi không quen thuộc cảnh vật xung quanh, không tìm thấy thang máy, thế là phải dùng cầu thang bộ để ra hầm đỗ xe, sau đó bắt gặp hai người đàn ông đang bàn giao một chiếc hộp màu đen, tôi còn không thấy rõ là gì thì bọn chúng đã bắt đầu bám theo tôi.”
Liễu Tâm Di nói tiếp: “Nếu không phải tôi chạy nhanh, chỉ sợ sẽ trở thành một vị khách du lịch bị mất tích tiếp theo!”
An Lương dừng bước liếc nhìn phía sau, quả nhiên phát hiện có hai người đàn ông, nhưng bọn chúng đã bị Machai ngăn lại.
Thời điểm An Lương nhìn qua, Machai bước nhanh đến bên cạnh An Lương, ông ta nhìn Liễu Tâm Di một cái, sau đó sử dụng tiếng Thái nói: “Cậu An, chúng tôi đã cản hai tên ‘bạch tử’ đó rồi”.
Cái gọi là ‘bạch tử’ tức chỉ người kinh doanh bột mì (cần sa).
“Dẫn bọn họ đến đây.” An Lương sử dụng tiếng Thái ra lệnh, sau đó nhìn tiệm bán nước giải khát ở ven đường, An Lương dẫn Liễu Tâm Di đi vào.
Hai tên bạch tử cũng bị dẫn vào.
“Chị muốn uống gì?” An Lương hỏi Liễu Tâm Di.
Liễu Tâm Di chỉ hình quả xoài nói: “Một ly nước xoài.”
An Lương sử dụng tiếng Thái nói với chủ quán, sau đó ngồi ở một góc, cậu nhìn hai tên bạch tử, dò hỏi: “Sao hai người lại đuổi theo cô ta?”
Tên bạch tử bên trái trả lời: “Cô ấy dùng điện thoại quay cuộc giao dịch của chúng tôi, chúng tôi đuổi theo để bảo cô ấy xóa đoạn phim đi.”
“Ô?” An Lương chần chừ.
Kiểu này có vẻ hoàn toàn khác với những gì Liễu Tâm Di nói!
Liễu Tâm Di nói cô tình cờ nhìn thấy cuộc giao dịch của hai tên này, sau đó bị hai tên này đuổi theo.
Nhưng hai tên bạch tử này lại nói Liễu Tâm Di quay cuộc giao dịch của bọn chúng, chuyện quái gì đây?
An Lương lại sử dụng hệ thống 'Máy Quét Hảo Cảm Giai Nhân' kiểm tra độ thiện cảm của Liễu Tâm Di, trước mắt vẫn nằm ở mức 60 điểm, có nghĩa là bạn bè bình thường, cậu hỏi thẳng.
“Này, có phải chị đã quay quá trình giao dịch của bọn chúng không?” An Lương vừa hỏi vừa quan sát số liệu từ hệ thống 'Máy Quét Hảo Cảm Giai Nhân', nếu độ thiện cảm giảm xuống, vậy có nghĩa là Liễu Tâm Di đang nói láo, đồng nghĩa với việc cô đã quay quá trình giao dịch của hai tên bạch tử kia.
Nhưng độ thiện cảm vẫn không hạ xuống!
Liễu Tâm Di cũng phản bác: “Tôi không, sao tôi có thời gian quay phim chứ?”
“Nè, đây là điện thoại di động của tôi, cậu tự kiểm tra đi!” Liễu Tâm Di mở khóa điện thoại đưa cho An Lương.
An Lương kiểm tra thật kỹ, hơn nữa còn sử dụng hệ thống 'Máy Quét Hảo Cảm Giai Nhân' kiểm tra độ thiện cảm của Liễu Tâm Di lần nữa, độ thiện cảm của cô vẫn không dao động, xem ra độ tin cậy càng cao.
Kiểm tra xong, An Lương cũng không thấy đoạn phim giao dịch nào trong điện thoại Liễu Tâm Di, mặc dù cũng có thể khi Liễu Tâm Di quay phim xong sau đó tải lên mạng, rồi xóa đoạn phim gốc đi, thế nhưng khả năng này tương đối nhỏ.
“Tôi đã kiểm tra điện thoại di động của cô ấy, hoàn toàn không có bất kỳ đoạn phim giao dịch nào, hai người bị quay phim ở chỗ nào, tôi lập tức sắp xếp người đến kiểm tra camera giám sát.” An Lương sử dụng tiếng Thái nói.
“Dù camera giám sát không thể quay đến vị trí của hai người, nhưng vẫn có thể căn cứ vào thời gian chênh lệch để tính toán tình huống. tôi tin nhất định ở lối vào của bãi đỗ xe sẽ có camera, lúc nào cô ấy tiến vào bãi đỗ xe, lúc nào rời đi, chúng tôi đều có thể điều tra ra được rốt cuộc cô ấy có thời gian quay phim hay không, chúng tôi đều có thể suy đoán ra.” An Lương phân tích.
“Cho nên tốt nhất hai người nói cho tôi biết chân tướng, nếu như hai người lừa tôi, lại bị tôi điều tra ra chân tướng, tự gánh lấy hậu quả!” An Lương uy hiếp nói.
Tên bạch tử bên phải khẩn trương nói: “Tôi nói, tôi nói, là do tên này thấy cô ấy xinh đẹp, muốn bắt cô ấy lại.”
“Câm miệng!” Tên bạch tử bên trái hừ lạnh.
“Vậy là hai người đổ oan cho cô ấy!” An Lương cảm thán nói.
Xem ra một cô gái xinh đẹp độc thân đi Thái Lan du lịch, cũng khá là nguy hiểm.
“Machai, tình huống như vậy nên xử lý như thế nào?” An Lương dò hỏi.