Ngay sau khi ý thức được điều này, Lý Nguyên Phương hoàn toàn yên tâm.
Không nén nổi nở một nụ cười.
Tin tức về cái chết của Tiên đế đột ngột được truyền ra, người run sợ nhất trên đời trước hết khẳng định là văn võ bá quan. Nếu có chuyện gì xảy ra với Tiên đế, mọi gánh nặng của hoàng triều đều sẽ rơi vào trên vai của bọn họ. Xử lý bất cẩn một chút thôi cũng có thể tạo thành sự rung chuyển trong hoàng triều!
Xét cho cùng, sự tồn tại của tiên đế không chỉ đại diện cho vũ lực tuyệt thế kinh sợ, mà còn là đại diện cho tín ngưỡng tinh thần.
Mỗi một thế lực giai cấp khác nhau của Hoàng triều đều phụ thuộc vào đại thụ che trời là hoàng triều này, mà chủ nhân Hoàng triều lại là đế quân, nếu đế quân xảy ra chuyện, tương đương với việc thiên hạ không có đầu lĩnh.
Kết quả là sức răn đe của văn võ bá quan không đủ. Trong trường hợp mỗi một giai cấp thế lực lòng mang dị tâm, vậy thì Hoàng triều khổng lồ sẽ biến thành một đống cát vụn, mất đi trật tự.
Hỏng bét nhất chính là trở lại Thần Huyền Hoàng triều ngàn năm trước khi cục diện chưa được lập ra, hoàn cảnh hỗn loạn, thiên hạ phân tranh không ngừng, bách tính trôi dạt khắp nơi, sinh linh đồ thán.
Tuy rằng trước khi chết tiên đế đã chỉ định đế vị thuộc về ai nhưng trên quan điểm của một triều đại thực sự đến xem thì không ai trong số các hậu duệ của tiên đế hiện nay chưa đủ tiêu chuẩn để lên ngôi đế vị, dù cho là Đại hoàng tử cũng có cách biệt rất xa. Ít nhất, người thay thế tiên đế leo lên đế vị tối thiểu cũng phải là cường giả Thánh cảnh!
Những điều này còn chưa tính đến năng lực xử lý đại sự của hoàng triều.
Dẫu sao, cảnh giới mạnh nhất Nam Châu hiện nay chính là Thánh cảnh. Chủ nhân của thế lực hàng đầu Nam Châu lại không phải cường giả Thánh cảnh. Điều này làm cho những kẻ thống trị thuộc nhiều tầng lớp khác nhau phụ thuộc vào thế lực hàng đầu này sao có thể chân chính quy tâm với hoàng triều?
Loading...
Có lẽ trong thời gian ngắn, những thế lực này sẽ kiêng kỵ uy lực còn lại của hoàng triều Hay là trong thời gian ngắn, những thế lực này gặp kiêng kỵ hoàng triều dư uy, sẽ không làm được gì, nhưng về lâu dài, e rằng sẽ trực sụp đổ.
Có lẽ trong khoảng thời gian đó cần phải có một chút thời gian để tân đế trưởng thành nhưng trên đời này những người thật sự có lòng dạ khác tuyệt đối sẽ không khiến tân đế trưởng thành. Giống như cuộc ám sát mấy ngày trước đây, một khi đại thế có biến, sẽ gặp phải ám sát cuồn cuộn không ngừng lẻn vào hoàng đô giết tân đế.
Không có thực lực cường đại kiến người ta kinh sợ, không thể ngồi vững vị trí này. Mặc dù, nhìn như trong đó hoàng tử đã chiếm được tiên cơ.
Vì lẽ đó, khi biết Huyền Minh tu vi vì là Bán Thánh, Lý Nguyên Phương vẫn cứ không an tâm được. Nhưng hiện giờ, sau khi lờ mờ nhận ra tu vi thực sự của Huyền Minh có khả năng đã sớm đột phá Thánh cảnh, Lý Nguyên Phương kinh hỉ vô cùng.
Văn võ bá quan, chính là nhóm giai cấp thế lực gần gũi nhất trên đời này với đế quân một, lại thêm hắn đứng hàng Lại bộ thượng thư, là một trong tam công, so với những văn võ bá quan khác lại càng gần gũi hoàng đế.
Tiếp đó mới là Thị lang, Thượng đại phu, Trung đại phu, và Hạ đại phu.
Đối với khắp thiên hạ mà nói, lợi ích của hắn và hoàng đế là nhất trí. Bởi vậy, sau khi nhận thức được Huyền Minh đã đạt đến Thánh cảnh, thiên hạ vẫn vững chắc giống như cũ, Lý Nguyên Phương mới hoàn toàn yên tâm.
Trung thư thị lang đứng bên cạnh trong thời gian vả miệng thấy sự chú ý của Lý Nguyên Phương vốn không đặt ở chỗ mình thì tót chạy biến mất.
Văn võ bá quan cũng lục tục bắt đầu rời khỏi Hoàng Cực điện.
. . .
"Lý đại nhân!"
Sau khi Lý Nguyên Phương đi theo bách quan rời khỏi Hoàng Cực điện, trên đường ra khỏi hoàng cung, bị Hộ bộ Thượng thư và Binh bộ Thượng thư đuổi theo.
"Hai vị Thượng thư đại nhân cản ta là có chuyện gì quan trọng sao?" Lý Nguyên Phương tâm trạng đang tốt, nhìn thấy hai vị thượng thư chặn ở trước mặt mình thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Hắn và hai vị thượng thư, tuy rằng vị trí ngang hàng cùng là tam công.
Nhưng giữa họ ngoài chuyện chính sự thì cũng không giao thiệp quá sâu. Bị ngăn cản trước mặt mà thấy vô cùng bất ngờ.
"Lý đại nhân, ngài hãy nói thật đi, có phải ngài đã dự liệu từ trước được Tam hoàng tử sẽ ngồi lên vị trí này!" Lâm Phương Viên, Thượng thư Hộ bộ cau mày, nói.
Bất kể là Lý Nguyên Phương hạ lệnh cho quần thần đóng cửa không ra hay là phản ứng mới vừa rồi của hắn ta trên triều đình, họ đều nhận thấy rất có khả năng đối phương đã biết Tam hoàng tử sẽ đảm nhận vị trí này từ trước.
Phải biết, không một văn võ bá quan nào khi đối mặt với tân Đế là Tam hoàng tử lại không kinh ngạc, sợ hãi.
Chỉ có Lý Nguyên Phương, giống như thể trong lòng đã định. Không để lộ ra bất kỳ vẻ mặt gì.
"Tất nhiên." Nghe vậy, Lý Nguyên Phương biết ngay hai người bọn họ muốn hỏi điều gì.
"Hai vị cảm thấy tiên đế hồi xưa là người như thế nào?" Lý Nguyên Phương hỏi ngược lại.
"Đế uy cuồn cuộn, khó có thể lường." Binh bộ Thượng thư Lý Bá Thiên hơi trầm ngâm, trầm giọng nói.
"Đúng vậy, thế còn vấn đề gì nữa sao?"
"Nếu Tiên đế đã dám truyền đế vị lại cho Tam hoàng tử, lẽ nào ngài ấy còn lo lắng ít hơn chúng ta hay sao?"
"Hồi tưởng lại trước đây, tiên đế làm chuyện gì cũng kín kẽ không một lỗ hổng, chuyện đế vị thuộc về ai này thì làm sao có thể sai lầm được?" Lý Nguyên Phương khẽ lắc đầu, nói.
" Nhưng xét từ nhiều khía cạnh khác nhau, rõ ràng là Đại hoàng tử vượt qua hoàng tử khác rất nhiều. . ." Lâm Phương Viên khẽ cau mày, vẫn còn lấn cấn.
"Vậy tại sao tiên đế không bí mật bồi dưỡng Tam hoàng tử đây?" Lý Nguyên Phương nhắc nhở.
Hắn cũng là mới vừa nhận ra chân tướng. Bọn họ vẫn luôn bị đánh lừa bởi bề ngoài. Tam hoàng tử có thật sự nhu nhược, không bằng bọn họ sao?
E là không phải, hoặc có lẽ là tất cả những thứ này đều do Tam hoàng tử và tiên đế cố ý làm ra để mê hoặc thế nhân, bồi dưỡng đế quân đời kế tiếp chân chính.
Còn vì sao lại như vậy? E rằng cũng chỉ có tiên đế và Tam hoàng tử mới hiểu được lo lắng trong đó.
Lý Nguyên Phương nghĩ trong lòng.
Mà vừa dứt lời, con ngươi của hai người Lâm Phương Viên và Lý Bá Thiên bỗng co rút, dáng vẻ như đột nhiên tỉnh ngộ. Thì ra là tiên đế đã có kế hoạch từ lâu.
. . .
Thông Huyền sơn mạch.
Tiên đế Huyền Sách Ngủ say dưới nền đất sơn mạch. Đột nhiên ý thức được không đúng.
"Làm sao cảm giác tâm thần không yên? Chẳng lẽ A Phúc không hoàn thành việc bản đế dặn dò sao?" Huyền Sách khẽ cau mày.
Thánh cảnh viên mãn, tuy rằng vẫn thuộc về lĩnh vực phàm nhân.
Nhưng đã tiếp xúc được một phần uy năng của Thần Ma.
Đối với từ nơi sâu xa sẽ sinh ra một tia cảm ứng với việc có quan hệ với mình.
Có điều, bởi vì còn chưa là Thần Ma, chuyện cảm ứng này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, nhưng đại đa số thời điểm đều không đúng.
Điều này làm cho Huyền Sách cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Vẫn là trước tiên ngủ say đi, lần này bế quan đúng là đã thăm dò một chút phương hướng. Hơn nữa, dưới nền đất Nam Châu đại lục ẩn chứa một tia pháp tắc Thần Ma ngàn năm trước, nếu như có thể rút lấy, e sợ trong vòng một năm bản đế sẽ có cơ hội bước vào Thần Ma lĩnh vực!"
"Mà trong vòng một năm, bên ngoài có thể xuất hiện biến hóa gì chứ?"
"Huống hồ, trong tay A Phúc còn cầm lá bài tẩy bản đế cho, dù là Hồng Sa lão nhân kia, cũng chưa chắc có thể thương tổn được A Phúc. Lần này tâm thần không yên, chắc chỉ là do phàm thể tiếp xúc với pháp tắc Thần Ma sản sinh ra cảm giác sai."
Huyền Sách thầm nghĩ, tự mình an ủi.
Sau đó, lần thứ hai rơi vào trạng thái chết giả.
Mà nếu Huyền Sách có thể nhìn xuyên dưới nền đất.
Tất nhiên có thể nhìn thấy, ở dưới nền đất cực kỳ cổ lão dưới người hắn tồn tại một bí cảnh chiến trường Thần Ma đặc thù, bên trong bí cảnh tràn đầy binh khí gãy vỡ, từng bộ từng bộ thi thể Thần Ma nằm rải rác khắp các nơi trong bí cảnh.
Mà pháp tắc Thần Ma hắn tiếp xúc đến cũng tới từ đó.
Chỉ có điều, những pháp tắc Thần Ma này quá yếu ớt, có thể đạt đến vị trí của Huyền Sách đã là cực hạn, muốn quay về thiên địa Nam Châu là chuyện cực kỳ gian nan.
—--
Dịch: MB