"Tiền bối thần dũng, vãn bối tự biết không thể chống đối."
"Chỉ có điều, tiền bối là Thánh giả, sau khi tiên đế ngã xuống thì có thể tiêu dao tự tại, ngự trị ở trên phàm nhân, thậm trí có thể tự lập hoàng triều, sao phải khuất thân với triều đình, suốt ngày bôn ba chứ?"
Trên mặt Lý Thiên Thu hiện lên vẻ không cam lòng, tiếp tục nói:
"Dựa vào sức mạnh của tiền bối, nếu như gia nhập vào Hồng Sa Thánh giáo ta."
"Đến lúc đó thánh giáo có hai vị Thánh giả tọa trấn, lại thêm tu vi bốn trăm năm của Giáo chủ, cường giả đứng sau tiên đế khi còn sống, Hồng Sa thánh giáo sẽ là thánh giáo đứng đầu thiên hạ, càng không cần khuất thân ở nơi cằn cỗi như đầm lầy Hồng Sa. Tiền bối, cường cường liên hợp, có thể dòm ngó thiên hạ. . ." Lý Thiên Thu dụ dỗ.
Trong hoàng đô lại có Thánh giả tọa trấn, còn thuộc một mạch triều đình.
Hắn tính sai, chuyện này làm hắn rơi vào nguy cơ sống còn.
Nhưng hắn là Bán Thánh viên mãn đã tu hành hai trăm năm, tương lai có hi vọng chạm tới Thánh cảnh, hắn không muốn chết đi như thế.
Hơn nữa, hắn đúng là có ý muốn mời Vô Danh gia nhập Hồng Sa thánh giáo.
Cứ như vậy, nội tình của Hồng Sa thánh giáo sẽ tăng nhiều, cho dù còn chưa đủ để chia sẻ Thần Huyền Hoàng triều, nhưng ngầm chiếm đoạt thảo nguyên Thanh Thanh thì vẫn có thể làm được.
Loading...
Đến lúc đó, Hồng Sa thánh giáo thống trị hai nơi của Nam Châu.
Cùng tồn tại với Thần Huyền Hoàng triều, đây chính là công tại thiên thu!
Tên của hắn sẽ được ghi vào sử sách của Hồng Sa thánh giáo!
Đương nhiên, Lý Thiên Thu còn có kế vặt.
Vừa rồi hắn mơ hồ đề cập đến tu vi của Hồng Sa Thánh giả, đã tu hành bốn trăm năm, chính là cường giả đứng thứ hai của Nam Châu. Giờ tiên đế chết rồi, đã biến thành thứ nhất, thực lực như vậy đã không có ai trên đời này có thể xem thường.
Nhưng mà, sau khi hắn tiết lộ tin tức này, dù Vô Danh không gia nhập Hồng Sa thánh giáo, cũng sẽ không vì thế mà đắc tội một vị Đại Thánh giả mạnh mẽ, từ đó buông tha hắn.
"Hoặc là tiền bối khống chế triều đình, tại hạ phụ trợ. . ."
Lý Thiên Thu tiếp tục dụ dỗ từng bước, vì sống tiếp, hắn đã vận dụng tất cả thủ đoạn của bản thân.
Nhưng mà, còn không chờ hắn nói xong, sắc mặt đã cứng đờ!
Một thanh kiếm sắc xuyên qua lồng ngực!
Trong giây lát đã đoạt đi sinh cơ của hắn!
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn mơ hồ nhìn thấy Vô Danh khom người với hoàng cung phía xa, phảng phất đang bái kiến nhân vật nào đó càng mạnh mẽ hơn. . .
"Ngươi quá mức." Ánh mắt Vô Danh thu hồi khỏi hoàng cung, sắc mặt hơi lạnh lẽo, khẽ cau mày.
Từ khi giáng lâm thế giới này, hắn liền tuyệt đối trung thành với bệ hạ!
Mà từ xưa đế vương hay nghi kỵ! Lời nói của Lý Thiên Thu đã xúc động đến điểm mấu chốt của Vô Danh!
Chỉ tiếc, vẫn chậm một bước.
Để Lý Thiên Thu nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
"Xem ra, lần sau tru diệt phạm nhân."
"Tuyệt đối không thể lười biếng như bây giờ."
"Vốn đã muốn chết người, cần gì để hắn lưu luyến thế giới người sống."
Trong lòng Vô Danh tỏa ra hơi lạnh, khoát tay áo một cái.
Phó thống lĩnh cấm quân Lữ Thiên Tinh, Liễu trưởng lão lập tức tuân lệnh.
Từng người đằng đằng sát khí, ra lệnh bắt đầu tru diệt đám quyền quý này!
. . .
Khi Vô Danh ra tay tiêu diệt Lý Thiên Thu.
Trong lòng Huyền Minh có cảm ứng, thoáng liếc mắt về phía thành đông.
"Bệ hạ, Giáo chủ Hồng Sa tà giáo chính là cường giả chỉ đứng sau tiên đế, Man thánh của Man tộc kém hơn. Lúc Tiên đế còn trên đời, hoàng triều vẫn kiêng kỵ hai thế lực lớn là Man tộc và Hồng Sa tà giáo."
"Bây giờ tiên đế vũ hóa, hoàng triều không khác gì mất đi thành lũy, chỉ sợ hai thế lực lớn sẽ rời khỏi khu vực của mình uy hiếp đến hoàng triều, sẽ khiến cho thiên hạ phân tranh. Hơn nữa, hung thú trong sơn mạch rất hung ác, vẫn luôn mơ ước thế giới nhân tộc."
"Thần cho rằng, tiếp theo cần cường quân."
Bên trong Hoàng Cực Điện, Binh bộ Thượng thư đi ra khỏi hàng, âm thanh dõng dạc hùng hồn.
Huyền Minh thu hồi ánh mắt, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Trước đây hắn không biết sự phân chia mạnh yếu của thất thánh trong thiên hạ.
Thần Huyền Hoàng triều trừ tiên đế có bốn vị Thánh giả, hắn còn tưởng rằng trong bốn vị này, ít ra cũng có nhân vật lợi hại. Nhưng không nghĩ tới bốn vị Thánh giả này là tồn tại lót đáy trong thất thánh.
"Chuyện cường quân trẫm đã có dự định, việc này trẫm nhớ rồi."
"Chư vị ái khanh, còn có chuyện khác?"
Huyền Minh gật gật đầu, nhìn lướt qua quần thần.
Một đám văn võ bá quan khẽ lắc đầu.
"Nếu đã không có chuyện để tấu, vậy thì bãi triều đi."
Huyền Minh đứng dậy rời khỏi long ỷ, rời đi theo cửa hông của Hoàng Cực điện.
"Vi thần cung tiễn bệ hạ!"
Bách quan lại lần nữa khom người thi lễ.
Chờ Huyền Minh rời đi.
Khí tức ngột ngạt bao phủ toàn bộ Hoàng Cực điện, mới từ từ yếu bớt cho đến khi biến mất.
Gánh nặng trong lòng văn võ bá quan mới được giải khai.
"Chẳng lẽ long ỷ bị các đời đế quân ngồi lên, đã thành thứ ẩn chứa đế uy sao. Thế nào khi tân đế ngồi lên, lại có sự ngột ngạt giống như tiên đế!" Trung thư Thị lang lau mồ hôi trên trán, nói nhỏ.
Văn võ bá quan không phải là người yếu.
Mà những hoàng tử này quá nhỏ tuổi, tu vi bạc nhược.
Ở trong lòng Trung thư Thị lang, bất cứ hoàng tử nào kế vị cũng không thể dựa vào bản thân để áp chế bách quan.
"Lưu đại nhân, ngài vừa mới nói cái gì?" Thính giác của Bán Thánh nhạy cảm cỡ nào, lại đứng chung ở trong một tòa đại điện, Lý Nguyên Phương làm sao không nghe được Trung thư Thị lang nói thầm chứ, lúc này mới mở miệng hỏi.
"Hồi bẩm Thượng thư đại nhân, hạ quan vừa mới nói long ỷ ẩn chứa đế uy, tân đế ngồi lên liền có cảm giác giống như tiên đế lâm triều, để hạ quan cảm giác được đế uy cuồn cuộn, nhất thời nói sai. Hạ quan tự vả miệng!"
Trung thư Thị lang kinh hoảng, cuống quít thỉnh tội.
Nghị luận sau lưng đế quân, đây chính là tối kỵ.
Dù muốn nghị luận, hắn cũng có thể về nhà rồi nghị luận.
Bây giờ ở trong triều đình, lại bị Lại bộ Thượng thư chưởng quản quan chức trong thiên hạ nghe được, lần này tuyệt đối sẽ bị trách phạt!
Mà vừa thỉnh tội, Trung thư Thị lang vừa vả miệng.
Chỉ có điều, Lý Nguyên Phương cũng không chú ý Trung thư Thị lang.
Ngược lại chỉ lặp lại mấy từ trong miệng!
"Đế uy. . . Đế uy. . . Giống như tiên đế lâm triều. . ."
"Thì ra là như vậy!"
Trong lòng Lý Nguyên Phương rất chấn động.
Lúc vào triều trước đó, hắn đã nhận ra được uy thế của Huyền Minh càng sâu hơn trước.
Còn tưởng rằng là có chút đột phá.
Nhưng theo thời gian trôi đi, mỗi một hành động của Huyền Minh đều tỏa ra sự uy nghiêm làm cho tâm thần hắn rất áp lực, hắn liền ý thức được không đúng.
Bán Thánh dù có đột phá đi nữa, cũng sẽ không thể có uy thế như vậy.
Nhưng mà, không được bệ hạ cho phép, một thần tử như hắn nào dám nhòm ngó cảnh giới của hoàng đế.
Chỉ có thể suy đoán trong lòng.
Lúc hạ triều, lời của Trung thư Thị lang.
Làm cho hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ!
Như tiên đế lâm triều!
Phải biết tiên đế chính là cường giả Thánh cảnh, mỗi một hành động của bệ hạ tỏa ra uy thế giống như tiên đế, thế không phải tu vi của bệ hạ đã đạt đến Chí Thánh cảnh sao?
Còn việc Trung thư Thị lang nói long ỷ ẩn chứa đế uy.
Đã bị Lý Nguyên Phương trực tiếp quên đi.
Long ỷ chính là vật chết, dù có nhiễm phải đế uy của các đời đế quân cũng không thể vượt trên quan khí của quần thần, thứ chân chính hoành áp văn võ bá quan chỉ có thể là đế quân!
Mà không phải long ỷ!
—--
Dịch: MB