Ba người này đều có tu vi Bán Thánh. Tộc nhân sau lưng cũng là bên có nền tảng mạnh nhất trong ba nhà quyền quý ở đây.
"Thực sự là không ngờ rằng Tam hoàng tử lại ẩn giấu sâu như thế."
"Hơn nữa còn ác độc đến vậy!"
"Lại còn muốn giết hết tất cả chúng ta!"
Lão hội trưởng Thương hội Vương thị - Vương Ngưu Mã mặt mày phẫn nộ.
Nỗi đau mất con lúc tuổi già vô cùng khó chịu. Điều này khiến cho lão mạnh mẽ thức tỉnh từ trạng thái bế quan. Kết quả, sau khi thức tỉnh lại biết được tân Đế là Tam hoàng tử chuẩn bị bí mật phái người chém tận giết tuyệt bọn họ. Điều này đã khiến Vương Ngưu Mã hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ.
Chỉ có điều, lão không phải người ngu. Thương hội Vương thị có mạnh đến đâu cũng không có tư cách cứng đối cứng cùng Hoàng đế chủ nhân thiên hạ. Chính vì lẽ đó, Vương Ngưu Mã ngay lập tức nghĩ đến là chỉnh hợp lại nội tình gia tộc, chuẩn bị thoát khỏi hoàng đô.
Chỉ là Cấm quân phong thành, bằng sức lực của một mình gia tộc lão. Cho dù lão có đột phá được phong tỏa của Cấm quân thì cũng chưa được bao lâu sẽ bị Cấm quân đuổi theo sau, hoặc sẽ bị cường giả của hoàng triều bắt giữ trên đường đi.
Trong khi lão đang lo lắng suy nghĩ về cách thoát khỏi hoàng triều, một bóng người mặc áo bào đỏ xuất hiện trong trạch viện nhà lão. Cũng chính bởi vậy, mới có cuộc tụ tập của tộc nhân tam tộc quyền quý bị tân đế bây giờ hạ lệnh giết sạch.
"Quả thực việc này tuy rằng xảy ra là do bọn ta nhưng thật không ngờ đến Tam hoàng tử không chỉ không chết mà lại còn có phản ứng lớn như thế!" Đại trưởng lão Vũ Quyền tông vẻ mặt lo lắng.
Loading...
Vũ Quyền tông bọn họ chính là tam đại tông môn ở Hoàng đô thành, trước kia đứng về phe Đại hoàng tử. Lần này, nhận được tin tam hoàng tử kế vị, tầng lớp lãnh đạo của tông môn thương nghị, không bằng chúng ta âm thầm ám sát Tam hoàng tử. Lúc đó, đế vị trống chỗ. Tiên đế đã qua đời, dựa vào năng lực của Đại hoàng tử, khả năng kế vị là lớn nhất.
Vả lại sau khi chuyện này thành công, đại hoàng tử cũng sẽ ghi nhớ công lao của bọn họ, nâng đỡ bọn họ thành tông môn đứng đầu ở Hoàng đô thành, giúp họ thu được vô số lợi ích.
Chỉ tiếc, ngay vào thời điểm mà nhóm lãnh đạo của toàn môn phái đặt kỳ vọng vô hạn vào tương lai thì Cấm quân trực tiếp xông vào, mang tông chủ bọn họ đi. Chính vào lúc đó, bọn họ mới ý thức được chính mình sai mười mươi rồi.
Hoàng đế Hoàng triều ấy mà, cho dù có mạnh mẽ hay không cũng đều là hoàng đế. Há có thể để cho bề tôi là bọn họ này mặc sức dồn ép?
Lão tổ Thiên Hợp thế gia ngồi một bên không lên tiếng, nhưng vẻ mặt lúc đó rõ ràng không khác hai người.
Bọn họ đã thua rồi!
Thua đến vô cùng thê thảm, địa vị dốc sức làm mấy trăm năm cũng trôi theo dòng nước. Không những thế còn giống như một con chó mất chủ. Khó mà có đất dung thân ở toàn bộ Hoàng triều này.
Còn Đại hoàng tử mà bọn họ quy hàng lại càng là lành ít dữ nhiều, không lo nổi cho bọn họ. Ngoại trừ ba người bọn họ ra, vẻ mặt những khác ở đây sắc mặt cũng vô cùng nghiêm nghị, tâm sự nặng nề.
Ngay lúc nội tâm bọn họ chất chứa vạn ngàn suy tư thì uy thế Bán Thánh vẫn luôn tràn ngập ở giữa sân đột nhiên có biến hóa. Việc này khiến thần sắc mấy người ở đây hơi thay đổi, ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía đó.
Đúng như dự đoán, bóng người mặc áo bào đỏ vẫn luôn khép hờ mắt ngay lúc này đã mở mắt, nhìn những người xung quanh.
"Mọi người đã tập hợp đông đủ chưa?"
Giọng nói khàn khàn của bóng dáng áo bào đỏ vang lên, hỏi.
Vừa dứt lời, lập tức ánh mắt của mọi người tụ lại, nhìn về phía bóng người mặc áo bào đỏ giữa sân.
Dù là nhân vật quyền quý ở Hoàng đô thành, bọn họ cũng không biết lai lịch cụ thể của bóng người mặc bào đỏ. Họ chỉ biết đó chính là người được lão hội trưởng Thương hội Vương thị Vương Ngưu Mã mời tới. Ngoài ra hoàn toàn không biết thông tin khác của hắn
Nhưng không ai nghi ngờ thân phận của nhân vật áo choàng đỏ, bởi vì từ trước đến nay, người này là kỳ vọng của bọn họ. Cũng là người duy nhất có thể đưa họ ra khỏi Hoàng đô mà ở mức độ rất lớn có ngoại ứng, sẽ không như chính bọn hắn chạy đi như thế, ở hoàng triều bên trong chạy trốn tứ phía, bị các nơi hoàng triều cường giả đuổi bắt.
Bởi vậy, vận mệnh của bọn họ có thể nói tạm thời đều bị gắn chặt với người này
Còn về việc để bị bắt giữ, chờ tân Đế là Tam hoàng tử xử tử, chịu kết cục kết thúc hoàn toàn ư?
Hoàn toàn không thể!
Dù sao, tất cả họ đều bị mắc kẹt trong Hoàng đô thành, kiểu gì cũng là chết chẳng bằng liều một lần.
Huống hồ, tất cả mọi người có mặt ở đây đều có bối cảnh hùng hậu chưa từng có. Đương nhiên không thể chống lại tất cả Cấm quân, nhưng chỉ phá tan một cấm quân phong tỏa đã là thừa sức.
Điều này khiến mọi người có ý nghĩ rằng họ có thể sống sót thoát chết. Đồng thời, ý nghĩ này càng ngày càng mãnh liệt.
"Sứ giả, tạm thời vẫn chưa đủ, có một nhóm người đang quan sát, còn có một nhóm người đang chuẩn bị tới rồi, có điều đám nhóm người này tới đây cần phải tránh sự tuần tra của Cấm vệ và Cấm quân dọc đường, vì lẽ đó nên chậm một chút, muộn nhất cũng phải sau một hai canh giờ!" Vương Ngưu Mã lên tiếng đáp.
Những người được cử đến để tập hợp đều đến từ chính Thương hội Vương thị bọn họ. Vì lẽ đó, Vương Ngưu Mã biết chính xác mọi người đang làm gì.
"Có muốn tại hạ thúc giục bọn họ một phen hay không?" Vương Ngưu Mã thấp giọng hỏi.
Lão biết lai lịch và mục đích của người mặc bào đỏ. Đó là chuẩn bị tập kết tộc nhân quyền quý bị tân đế truy sát. Trước mắt tuy rằng tại đây mọi người đã đến hơn nửa, nhưng vẫn chưa như mong muốn của người mặc bào đỏ, đối phương lúc này cũng không thể rời đi.
"Không vội, bản sứ giả có thể chờ."
"Bảo những người chưa tới, nhất định phải tránh Cấm quân và Cấm vệ." Lý Thiên Thu nhìn lướt qua Vương Ngưu Mã, bình tĩnh nói.
"Vâng, sứ giả." Vương Ngưu Mã thấp giọng đáp.
"Có điều, báo cho bọn họ bản sứ giả đợi được muộn nhất là tới sáng sớm ngày mai, quá hạn không chờ!" Lý Thiên Thu bồi thêm một câu.
Sáng sớm ngày mai, là lần lâm triều mỗi tháng bốn lần của Hoàng triều. Văn võ bá quan đều sẽ tiến cung diện Đế. Cứ như vậy, đại đa số cấm vệ đều sẽ về phòng thủ, cấm quân cũng huy động một phần lực lượng để duy trì sự ổn định của hoàng cung. Đó là thời điểm mà toàn bộ hoàng đô đang ở trong tình trạng phòng thủ yếu nhất.
Thừa dịp vào lúc ấy rời đi, dễ dàng hơn bây giờ rất nhiều.
Hơn nữa, theo dự tính của hắn, tiếp ứng của thánh giáo cũng có thể đến địa điểm đã thỏa thuận trước như đã hẹn.
Còn việc tới sớm bị cường giả hoàng triều phát hiện? Điều này, Lý Thiên Thu không lo lắng.
Thiên hạ tổng cộng có bảy vị Thánh giả, sau khi tiên đế ngã xuống, hoàng đô thành hiện giờ lại không có Thánh giả tọa trấn, dựa vào cảnh giới Bán Thánh viên mãn của hắn, dù có đụng phải vây quét từ Cấm quân cũng có thể toàn thân thoát ra.
Nếu thực sự muốn gặp phải nguy hiểm, vấn đề lớn là phải từ bỏ những người trước mặt này. Hành động ở những nơi nguy hiểm như Hoàng đô, Lý Thiên Thu đã cân nhắc suy nghĩ kỹ đến đủ loại kế hoạch.
Vương Ngưu Mã nghe vậy thì gật đầu.
Sau đó, lão thông qua một ngọc phù truyền tin chất lượng đặc biệt. Thông báo cơ sở ngầm Thương hội Vương thị thả khắp nơi đi thông báo tới những gia tộc quyền quý vẫn chưa tới lâm viên.
Có điều, hắn người thông báo đều là tộc nhân quyền quý có khoảng cách khá xa lệnh xử tử của Cấm vệ. Lão cũng chẳng ngu mà thông báo tất cả mọi người đều trong một lần, cấm vệ mà phát hiện chắc chắn sẽ bại lộ sự tồn tại của bọn họ ngay.
Nhưng Vương Ngưu Mã không biết, cơ sở ngầm lão đã từ bại lộ lâu. Cấm vệ đã thông qua cơ sở ngầm, phát hiện sự tồn tại của lâm viên.
Lần này vì không đánh rắn động cỏ, cấm vệ vẫn dựa theo kế hoạch đã định như cũ mà làm việc, tất cả lặng yên không hề có một tiếng động, mà phản ứng của Cấm vệ, cũng làm cho Vương Ngưu Mã luôn chú ý đến động tĩnh của Hoàng đô thành cảm thấy một chút an lòng.
Chỉ cần chờ sáng sớm ngày mai, bọn họ có thể rời khỏi tầm mắt của hoàng triều, đi vào đầm lầy Hồng Sa, đến lúc đó không cần tiếp lo lắng đề phòng bị hoàng triều truy sát!
—--
Dịch: MB