Phản ứng mãnh liệt của Thái Vi khiến Lý Lạc bị dọa sợ một phen. Nhìn khuôn mặt trái xoan đầy tức giận của cô ấy, cậu không khỏi có chút lúng túng, vội vàng nói: "Chị Thái Vi nói gì vậy, năng lực của chị rõ như ban ngày, làm sao tôi có thể không muốn để chị làm chứ?"
Đôi mắt đẹp của Thái Vi nhìn chằm chằm vào Lý Lạc, một lúc lâu sau mới dần dần bình tĩnh lại, nói: "Thiếu phủ chủ đừng trách, vừa rồi là tôi đã nói quá lời."
Cô ấy ngừng một chút rồi nói: "Nhưng mà... Thiếu phủ chủ còn muốn mua thêm một trăm phần Linh Thủy Kỳ Quang nữa hả? Điều này, điều này không phải chuyện nhỏ đâu."
"Hơn nữa, thiếu phủ chủ cũng nên biết rằng, mặc dù Linh Thủy Kỳ Quang có thể nâng cao phẩm cấp Tướng Tính, nhưng nếu dùng một cách bừa bãi, ngược lại sẽ khiến Tướng Cung phong bế sớm."
Thái Vi biết vấn đề Không Tướng bẩm sinh của Lý Lạc, nên có những lời cô ấy cũng không tiện nói quá thẳng, tránh làm tổn thương chỗ nhạy cảm của Lý Lạc.
Thái Vi suy nghĩ một lúc, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén rồi nói: "Có phải có người đang lén lút lừa gạt Thiếu phủ chủ, muốn mượn danh nghĩa của cậu để lấy được Linh Thủy Kỳ Quang không?"
Tuy rằng những người có thể ở lại trong phủ đệ cũ đều đã qua nhiều vòng sàng lọc, nhưng dù sao hiện giờ hai vị phủ chủ đã mất tích nhiều năm, khó mà đảm bảo không có người nảy sinh suy nghĩ gian dối. Mà Linh Thủy Kỳ Quang lại là vật đắt đỏ, nếu có người muốn lừa gạt thiếu phủ chủ để lấy được Linh Thủy Kỳ Quang thì cũng không phải là chuyện không thể.
Nếu thực sự như vậy, Thái Vi nhất định phải khiến kẻ gan to bằng trời đó phải trả giá.
Lý Lạc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Chị Thái Vi đừng nghĩ linh tinh nữa, thực sự là tự tôi cần dùng tới Linh Thủy Kỳ Quang đó."
Thái Vi nhíu chặt đôi mày lá liễu và nói: "Mặc dù có hơi vượt quyền, nhưng không biết tôi có thể hỏi một chút rằng rốt cuộc thiếu phủ chủ cần nhiều Linh Thủy Kỳ Quang như vậy để làm gì không?"
"Tôi không phải muốn thẩm vấn thiếu phủ chủ gì cả, chỉ là lo lắng cậu nóng vội mà mắc phải sai lầm nào đó... Nếu cậu thực sự xảy ra chuyện gì, tôi không biết phải giải thích với Thanh Nga thế nào nữa."
Cô ấy biết cái gọi là Không Tướng bẩm sinh đã mang lại áp lực lớn thế nào cho Lý Lạc, mà thiếu niên đang là lúc bốc đồng, cô ấy sợ Lý Lạc tìm được những phương thuốc cổ truyền không rõ nguồn gốc, muốn thử phá giải Không Tướng bẩm sinh này.
Lý Lạc nghe vậy, trầm ngâm một lúc, cuối cùng nói: "Chuyện này nói cho chị Thái Vi cũng không sao cả, thực ra đó là bí pháp cha mẹ để lại cho tôi, cuối cùng có thể giúp tôi sinh ra Tướng Tính, mà những Linh Thủy Kỳ Quang đó chính là vật cần thiết, chị Thanh Nga cũng biết chuyện này rồi."
Việc Tướng Tính của cậu xuất hiện sớm muộn cũng sẽ lộ ra, đến lúc đó chắc chắn sẽ thu hút sự tò mò, mà bí pháp cha mẹ để lại quả thực là một vỏ bọc rất tốt.
Hơn nữa sau này cậu muốn mua thêm nhiều Linh Thủy Kỳ Quang hơn, cuối cùng vẫn phải thông qua Thái Vi, vậy nên thà lúc này giải quyết luôn mối nghi ngờ của cô ấy.
Thái Vi giật mình nói: "Bí pháp hai vị phủ chủ để lại sao?"
Chẳng qua là cô ấy cũng nửa tin nửa ngờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt Lý Lạc, chỉ thấy vẻ mặt đối phương thản nhiên, dường như không giống đang nói giả.
Cuối cùng, cô ấy chỉ đành gật đầu.
"Nếu là như vậy thì tôi sẽ giúp thiếu phủ chủ đi mua." Thái Vi thở dài nhẹ nhõm, mua một trăm phần Linh Thủy Kỳ Quang tứ phẩm này về lại phải tốn mấy trăm ngàn Thiên Lượng Kim, như vậy ngân sách của phủ Lạc Lam ở quận Thiên Thục sẽ giảm đi một nửa, và việc cô ấy đối phó sự xâm lược hùng hùng hổ hổ với ba gia tộc kia cũng sẽ càng thêm phiền phức.
Nhưng cô ấy vẫn phân biệt được nặng nhẹ, biết rằng nếu thực sự có thể giúp Lý Lạc sinh ra Tướng Tính, thì dù phải từ bỏ tất cả tài sản của phủ Lạc Lam ở quận Thiên Thục cũng đáng giá.
Nhìn đôi mày hơi nhíu trên khuôn mặt trái xoan mịn màng của Thái Vi, Lý Lạc cảm thấy hơi ngượng ngùng hỏi: "Có phải tôi đã rút quá nhiều ngân sách, khiến chị Thái Vi ở nơi này gặp khó khăn không?"
Thái Vi ngẩng đầu, cô ấy nhìn gương mặt tuấn tú tuy còn hơi non nớt, nhưng đã thừa hưởng gen tốt từ cha mẹ, khẽ mỉm cười, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn một chút, cô ấy nói: "Đúng là có hơi bó chân bó tay, nhưng cũng không phải rắc rối gì quá lớn, thiếu phủ chủ cứ yên tâm, tôi sẽ giải quyết tất cả."
Lý Lạc thầm thở dài, trước mắt chỉ mới một trăm phần Linh Thủy Kỳ Quang đã khiến Thái Vi đau đầu như vậy, mà so với những gì cần sau này, những thứ bây giờ chẳng qua chỉ là hạt muối bỏ biển mà thôi.