Đôi mắt đẹp của Thái Vi toát lên vẻ lạnh lẽo, phủ Lạc Lam trở nên giàu có ở thành Nam Phong của quận Thiên Thục, sau đó đã vươn lên với tốc độ cực kỳ kinh người, trở thành một trong bốn phủ lớn của Đại Hạ Quốc.
Tuy nhiên, ở quận Thiên Thục, ngoài phủ Lạc Lam ra, còn có sự tồn tại của ba gia tộc lớn, mặc dù về quy mô tổng thể, cả ba gia tộc này đều không thể so sánh hoàn toàn với phủ Lạc Lam được, nhưng trong quận Thiên Thục này, bọn họ cũng được coi là thế lực kì cựu, ăn sâu bám rễ, nội tình sâu dày.
Năm đó khi hai vị gia chủ còn sống, phủ Lạc Lam cực kỳ hưng thịnh, ba gia tộc này lại vô cùng tài lanh, ai nấy đều rất biết nghe lời, nhưng không ngờ giờ đây khi hai vị gia chủ vừa mất tích, bọn họ lại thừa cơ phủ Lạc Lam loạn trong giặc ngoài, bắt đầu nổi loạn.
Trước đây Thái Vi đã từng nghe Khương Thanh Nga nói, đằng sau ba gia tộc này rất có thể có sự chỉ thị của các thế lực tối cao khác, không gì khác ngoài việc không ngừng thăm dò thực lực của phủ Lạc Lam bây giờ.
Ba gia tộc ở quận Thiên Thục là nhà họ Tống, nhà họ Bối, nhà họ Đế Pháp, trong đó nhà họ Tống là mạnh nhất, đồng thời trong hai năm này mưu tính cũng nhiều nhất, không ngừng dùng mọi thủ đoạn để tranh giành, đàn áp, biển thủ các thương hội, sản nghiệp của phủ Lạc Lam ở quận Thiên Thục.
Phải biết rằng, những năm trước, hàng năm gia chủ nhà họ Tống đều mang lễ vật đến nhà thăm viếng.
Sự thay đổi trước sau này quả thật là giống như diễn kịch vậy.
Tuy nhiên, Thái Vi đã trải qua không ít, đương nhiên cũng không phải người mang tâm ấu trĩ, sự tồn tại của phủ Lạc Lam vốn đã chiếm đoạt lợi ích của ba gia tộc lớn, giờ đây khi đối phương thấy phủ Lạc Lam loạn trong giặc ngoài, muốn tìm cách đạp vài cái cũng không thể nói người ta không có đạo nghĩa, chỉ là lập trường khác nhau, dĩ nhiên phải xem đối phương như kẻ thù.
Nhưng mà... hiện tại phủ Lạc Lam thực sự không thể rút ra lực lượng còn thừa đến quận Thiên Thục này để dập lửa, dù sao những nơi khác, chỗ nào cũng cần hỗ trợ, thêm vào đó là sự tồn tại của Bùi Hạo kia... càng làm cho phủ Lạc Lam thêm khốn đốn.
Thái Vi im lặng một lúc, cuối cùng quyết đoán nói: "Một số thương hội không thể xoay chuyển lỗ lãi thì tạm thời cứ đóng cửa đi, không cần thiết phải dây dưa với đối phương."
Sự nhẫn nhịn nhất thời là điều cần thiết, chỉ cần đợi đến lúc phủ Lạc Lam ổn định lại, đến lúc đó ba gia tộc này đã ăn bao nhiêu đều phải ngoan ngoãn nhả ra hết.
Nghe cô ấy đưa ra quyết định, mấy vị quản sự bên dưới cũng đáp ứng, bởi vì bọn họ cũng hiểu tình hình hiện tại của phủ Lạc Lam ở quận Thiên Thục quả thực có phần kém thế.
Cộc cộc.
Lúc này, đột nhiên có người gõ cửa phòng, Thái Vi nói một tiếng mời vào, cửa phòng được đẩy ra, chỉ nhìn thấy Lý Lạc bước vào.
Mấy vị quản sự kia thấy vậy đều vội vàng hành lễ.
Lý Lạc xua tay, Thái Vi thì bảo bọn họ lui xuống trước, ánh mắt xinh đẹp hướng về phía đối phương: "Thiếu phủ chủ có chuyện gì không?"
Lý Lạc khẽ ho một tiếng, cười nói: "Thực sự có chút việc nhỏ muốn phiền chị Thái Vi."
Đôi mắt dài của chị Thái Vi chớp chớp mang vẻ quyến rũ, ẩn chứa cảm giác có chút bất an, nhưng vẫn nói: "Chuyện gì vậy?"
Lý Lạc lộ ra nụ cười ôn hòa, nói: "Cũng không phải chuyện gì khác, chỉ là 50 phần Linh Thủy Kỳ Quang tứ phẩm lúc trước đã dùng hết rồi, nên muốn phiền chị Thái Vi giúp tôi mua thêm một trăm phần nữa."
Biểu hiện trên khuôn mặt trái xoan trắng mịn của Thái Vi lúc này dần dần đông cứng lại, cô ấy trợn tròn đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Lý Lạc, bộ ngực đầy đặn đều đang khẽ phập phồng.
"Mua thêm một trăm phần? Linh Thủy Kỳ Quang tứ phẩm?"
Hai tay Thái Vi đều không nhịn được mà nắm chặt lại, cô ấy mới quản lý tài chính của phủ Lạc Lam ở quận Thiên Thục được mấy ngày chứ? Lẽ nào phải lập tức phá sản sao?
Vì vậy, cô ấy nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, một tay đập bàn, lông mày dựng ngược.
"Lý Lạc, có phải cậu không muốn để bà đây làm nữa hay không hả?”