logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
VIP

Chương 23 - [Bản Dịch] Vạn Tướng Chi Vương

Tác giả:

Nghe chương này

Chia sẻ:

Nội dung chương

Giọng nói của Bùi Hạo vang lên trong phòng khách, lập tức khiến không khí trở nên căng thẳng và ngột ngạt. Không ai ngờ rằng một người trước đây vốn đối xử khá ôn hòa với Lý Lạc, giờ đây lại có thể thốt ra những lời lẽ độc địa đến vậy.

Tuy rằng sắc mặt hiện tại của Lý Lạc quả thực trắng bệch, khí sắc không tốt nhưng mà... Cũng không đến mức nguyền rủa người ta không sống được mấy năm chứ?

Ba vị Các chủ dưới trướng Bùi Hạo lộ rõ vẻ lúng túng trên gương mặt. Tuy nhiên, họ không lên tiếng, chỉ lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt dao động nhìn xuống sàn nhà như thể hoa văn trên nền gạch bỗng trở nên cuốn hút lạ thường.

Ngược lại, sáu vị Các chủ còn lại thì không giấu nổi sự tức giận trên gương mặt.

"Bốp!"

Một âm thanh vang dội đột nhiên vang lên, mọi người đều giật mình nhìn sang, liền thấy Khương Thanh Nga đập mạnh tay ngọc xuống mặt bàn, dung nhan tinh xảo, phủ đầy sương lạnh.

Tuy nhiên, còn chưa đợi Khương Thanh Nga lên tiếng thì Bùi Hạo đã vội vàng vỗ vỗ miệng, cười nói: "Xin lỗi, xin lỗi, cái miệng này của tôi, thật là không biết lựa lời mà nói."

"Mong Tiểu Lạc đừng trách tội."

Lý Lạc nhìn chằm chằm Bùi Hạo, cậu tỉ mỉ quan sát đối phương một lượt, sau đó khẽ mỉm cười. Mặc dù mấy năm nay, cậu cũng đã quen với những bộ mặt trước sau bất nhất nhưng những người đó dù sao cũng là người ngoài phủ. Còn Bùi Hạo này, nếu nói cha mẹ cậu đối với anh ta có ân cứu mạng và tái tạo cuộc đời mới, thì tuyệt đối không có gì quá đáng.

Không có Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam, Bùi Hạo e rằng đã sớm bị kẻ thù đánh gãy tay chân, ném vào cống rãnh hôi thối chờ chết, làm sao có thể có được vinh quang như ngày hôm nay?

aff link

Tuy nhiên, những gì Bùi Hạo thể hiện ra lúc này rõ ràng không có một tia cảm kích nào đối với cha mẹ cậu, ngược lại còn mang theo oán hận sâu sắc.

Điều này khiến Lý Lạc có hơi cảm thán, cha mẹ cậu anh minh bao nhiêu năm, vậy mà vẫn có một lần nhìn nhầm người.

“Bùi Hạo chưởng sự nói như vậy chẳng qua là bộc lộ bản chất thật mà thôi, có gì đáng để trách cứ đâu. Huống chi, nói thẳng ra thì hiện giờ dù tôi có trách tội cũng chẳng thay đổi được gì. Vậy nên những lời vô nghĩa ấy, khỏi cần nhắc đến làm gì.” Lý Lạc lắc đầu, sau đó bước tới ngồi xuống chiếc ghế chủ tọa còn trống.

Bùi Hạo mang theo nụ cười, anh ta tùy ý xoay chuyển chiếc nhẫn trên ngón tay, cũng không hề để lộ chút tức giận nào trước ý châm biếm ẩn trong lời nói của Lý Lạc. Bởi vì, điều đó hoàn toàn không cần thiết, đúng như Lý Lạc đã nói, cho dù cậu muốn trách tội, thì có thể làm gì được?

Phủ Lạc Lam bây giờ, không còn như trước nữa.

Không có hai ngọn núi lớn kia đè ép, trong phủ Lạc Lam này, Bùi Hạo anh ta không sợ bất cứ ai.

Một thiếu phủ chủ không có tiền đồ gì, chẳng qua chỉ là một con rối mà thôi, nếu không phải còn có Khương Thanh Nga ở đây, e rằng Bùi Hạo đã hoàn toàn khống chế phủ Lạc Lam từ lâu rồi.

"Nếu thiếu phủ chủ đã đến, vậy thì nghị sự cũng có thể bắt đầu rồi chứ?" Bùi Hạo chuyển ánh mắt về phía Khương Thanh Nga.

Khương Thanh Nga vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, thản nhiên nói: "Vậy anh nói trước đi, trong ba Các do anh quản lý, tại sao năm nay không nộp một đồng Thiên Lượng Kim nào cho kho phủ."

Bùi Hạo khẽ thở dài một tiếng, nói: "Ba Các của tôi, năm nay tình hình cực kỳ không tốt. Trước đó chắc tiểu sư muội cũng đã nghe qua, kho hàng của ba Các đột nhiên bị cháy, tôi nghi ngờ là những thế lực thèm muốn phủ Lạc Lam giở trò quỷ. Tôi cũng đã cho điều tra kỹ càng nhưng vẫn chưa có kết quả, cho nên năm nay tạm thời không có tiền cung nộp."

Lý Lạc chỉ lặng lẽ lắng nghe. Dù cậu biết lý do của Bùi Hạo nghe qua đã thấy buồn cười đến mức lố bịch nhưng cậu không chen lời thêm nữa. Bởi cậu hiểu rõ, với tình hình hiện tại, quyền lên tiếng của cậu trong phủ Lạc Lam chẳng đáng là bao. Cái danh thiếu phủ chủ, trong mắt các nhân vật trong phủ, có lẽ cũng chỉ như một vật trang trí tượng trưng mà thôi.

Đã vậy, cậu tự nhiên chẳng cần mở miệng để tự chuốc lấy mất mặt.

Khương Thanh Nga nhìn Bùi Hạo thật sâu, nói: "Bùi Hạo, đây chính là lý do của anh sao?"

Bùi Hạo mỉm cười, nói: "Vì tiểu sư muội đã muốn có lý do, vậy tôi cũng chỉ có thể tùy tiện tìm cho em một cái, có một số việc, cần gì phải hỏi rõ ràng như vậy?"

"Thôi được... Nếu đã nói đến bước này rồi, vậy tôi cũng nói rõ với tiểu sư muội và thiếu phủ chủ luôn... Ba các đó không chỉ năm nay sẽ không nộp kim cung, mà từ nay về sau, cũng sẽ không nộp nữa." Giọng nói của Bùi Hạo tuy nhẹ nhưng rơi vào tai mọi người trong phòng khách, lại không khác gì tiếng sấm.

Hơi lạnh tỏa ra từ người Khương Thanh Nga như thể khiến cả không khí cũng phải đóng băng. Giọng cô lạnh lẽo vang lên: “Xem ra anh là muốn tự lập môn hộ rồi?"

Chia sẻ:

Loading comments...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn