Bùi Hạo ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía Khương Thanh Nga, mỉm cười nói: "Tiểu sư muội, mọi người đến đây đợi nửa ngày rồi, sao thiếu phủ chủ còn chưa ra?"
"Tuy rằng cậu ta là thiếu phủ chủ nhưng mọi người luôn vì phủ Lạc Lam mà phấn đấu. Phải biết rằng, trước kia ngay cả khi sư phụ và sư nương còn tại thế, những trường hợp như thế này đều sẽ xuất hiện đúng giờ. Điều này cũng cho thấy sự coi trọng của hai vị trưởng bối đối với những người chúng ta."
Giọng nói của anh ta vang lên, chín vị Các chủ trong sảnh có người sắc mặt không đổi, có người thì khẽ cau mày, cũng có người thấp giọng tự nói.
Sắc mặt Khương Thanh Nga lạnh nhạt nói: "Trước kia khi sư phụ và sư nương còn tại thế, sao không thấy anh thiếu kiên nhẫn như vậy?"
Bùi Hạo nheo mắt, mỉm cười nhìn Khương Thanh Nga một cái, nói: "Tiểu sư muội, người, chung quy vẫn phải nhìn về phía trước."
Anh ta dừng một chút, sau đó nhìn về phía mọi người và nói: "Vì thiếu phủ chủ mãi vẫn chưa xuất hiện, tôi đề nghị mọi người cũng không cần phải đợi nữa, hãy bắt đầu nghị sự, dù sao..."
Bùi Hạo khẽ cười, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, nói: "Tình hình của thiếu phủ chủ, mọi người cũng đều biết. Chuyện hôm nay bàn bạc, thực ra cậu ta không có mặt ở đây có khi còn tốt hơn, cho nên cứ để cậu ta được yên tĩnh đi."
Trong phòng khách, sắc mặt của mọi người đều khác nhau, ngoại trừ Khương Thanh Nga, nhất thời không ai lên tiếng.
"Nếu mọi người không ai có ý kiến, vậy thì bắt đầu thôi." Bùi Hạo thấy vậy thì cười một tiếng, phất tay, định trực tiếp đưa ra quyết định.
Sắc mặt Khương Thanh Nga lạnh lẽo, vừa định lên tiếng thì một tiếng cười đột nhiên vang lên từ phía sau rèm châu của phòng khách.
"Mấy năm không gặp, Bùi Hạo sư huynh so với trước kia, thật sự đã trở nên bá đạo hơn không ít. Nếu cha mẹ tôi biết được bây giờ sư huynh có tiền đồ như vậy, hẳn là sẽ rất vui mừng."
Cùng với tiếng cười vang lên, rèm châu của phòng khách cũng được vén lên, sau đó một thiếu niên với thân hình thon dài cùng tướng mạo tuấn lãng, mang theo nụ cười bước ra.
Khi mọi người trong đại sảnh bất chợt nhìn thấy gương mặt đó, cơ thể họ không kìm được mà khẽ run lên. Ngay sau đó, gần như theo phản xạ, tất cả đồng loạt đứng dậy.
Bởi vì khuôn mặt đó, giống với hai người mà họ kính sợ trong lòng, vô cùng tương tự.
Thậm chí ngay cả nụ cười trên mặt Bùi Hạo cũng hơi cứng lại trong giây lát. Cơ thể anh ta dường như không tự chủ được hơi cúi xuống, tuy nhiên ngay khi anh ta sắp theo phản xạ mà đứng dậy, trong lòng anh ta đột nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Bởi vì người trước mắt, không phải là hai vị kia...
Đây chỉ là một kẻ phế vật "Không Tướng" mà thôi.
Vì vậy, anh ta đưa tay ra, đột nhiên vỗ vào chén trà trên bàn bên cạnh, một tiếng thanh thúy vang lên, cả chén trà đều bị anh ta vỗ thành bột phấn.
Âm thanh này vang lên cũng khiến chín vị Các chủ có mặt giật mình, sau đó bọn họ cũng đột ngột bừng tỉnh.
Sau đó, trên gương mặt của họ đều thoáng hiện lên vẻ ngượng ngùng. Đặc biệt, ba vị Các chủ ngồi cạnh Bùi Hạo nhanh chóng ngồi trở lại vị trí của mình.
Còn sáu vị Các chủ ở hàng bên kia thì sau một thoáng do dự, họ lập tức ôm quyền hành lễ với Lý Lạc đang bước ra.
“Tham kiến thiếu phủ chủ.”
Lúc này, bọn họ mới định thần lại và nhìn kỹ Lý Lạc, mới phát hiện tuy rằng cậu có vài phần tương tự với Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam nhưng rốt cuộc vẫn thiếu đi khí thế uy nghiêm khiến người ta kính nể. So ra, cậu vẫn còn quá non nớt và thiếu trải đời.
Cái ảo giác trước đó chỉ là thoáng qua trong nháy mắt, có phần không kịp hoàn hồn mà thôi.
Hơn nữa điều khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc nhất, chính là mái tóc trắng xám của Lý Lạc.
Thậm chí ngay cả Khương Thanh Nga, trong mắt cũng mang theo vẻ kinh ngạc dừng lại trên đầu Lý Lạc một chút, rõ ràng hôm qua tên này vẫn còn rất tốt...
Lý Lạc gật đầu ra hiệu với sáu vị Các chủ này, sau đó ánh mắt chuyển hướng về phía Bùi Hạo đang ngồi trên ghế không nhúc nhích, cười nói: "Mấy năm không gặp Bùi Hạo sư huynh, thật sự khác một trời một vực so với trước kia."
Ánh mắt của chín vị Các chủ có mặt lóe lên, đều nghe ra được ý tứ ẩn chứa trong lời nói của Lý Lạc.
Những năm trước kia, khi Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam còn tại thế, mỗi lần Bùi Hạo nhìn thấy Lý Lạc đều cười ôn hòa giống như một người anh trai, thậm chí còn hao tâm tổn trí mang đến cho cậu rất nhiều quà tặng.
Chỉ là, e rằng khi đó, ngay cả Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam cũng không ngờ rằng, người đệ tử cung kính với bọn họ này, sau khi bọn họ mất tích nhiều năm lại bộc lộ ra bản tính như vậy.
Bùi Hạo mang theo nụ cười nhàn nhạt, anh ta ngẩng đầu nhìn Lý Lạc, nói: "Lâu ngày không gặp, Tiểu Lạc thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều."
Anh ta đột nhiên dừng lại một chút, rồi nhíu mày nghiêm túc nói: "Chỉ là tại sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy, tóc cũng bạc trắng, thoạt nhìn... giống như không còn sống được mấy năm nữa?"