Nước Đại Hạ, quận Thục Thiên.
Thành Phong Nam vào tháng sáu, ánh mặt trời gay gắt như lửa thiêu, như muốn nướng chín cả vùng đất.
Tại Học phủ Trung đẳng Nam Phong.
Sân huấn luyện rộng rãi thoáng đãng.
Có rất đông các thiếu niên, thiếu nữ hãy còn tràn đầy nhựa xuân, nét mặt non trẻ đang mặc quần áo luyện công, ngồi xếp bằng ở khắp bốn phía, ánh mắt nhìn về phía giữa sân. Nơi ấy có hai bóng người đang tỉ thí so tài vùn vụt, cây kiếm gỗ trong tay va chạm mạnh mẽ, tiếng va vào nhau vang lên, vọng lại khắp sân huấn luyện.
Hai người ở giữa sân đều khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Thiếu niên bên phải có dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt ẩn dưới hàng mi có thần, cả vóc người lẫn khí chất đều thuộc dạng thượng cấp. Chưa đề cập đến bất kỳ cái gì khác, chỉ với thân thể đỉnh cao này đã hấp dẫn một số ánh nhìn sáng rực của các thiếu nữ trong sân, đôi mắt như chứa làn thu thủy, mang theo chút ngượng ngùng thoáng qua.
"Lý Lạc, cố lên!"
Còn có cả một thiếu nữ gan lớn dám hô lên trợ uy.
Mà ở phía trước thiếu niên tên là Lý Lạc kia, là một thiếu niên có thân hình khôi ngô, nét mặt phía sau lại lộ ra sự thô kệch, hơn nữa da còn ngăm đen. Đem ra so sánh với Lý Lạc, quả nhiên không khác gì người và gấu đen.
Cho nên, khi cậu ta nghe thấy giọng của mấy thiếu nữ trợ uy cho Lý Lạc kia thì nhất thời cảm thấy hơi ghen tị, quát lên: "Lý Lạc, vậy tôi không nhường nữa đâu đó!"
Cậu ta bước lên một bước, sàn đấu rung cả lên. Cây kiếm gỗ trong tay phá không, phảng phất còn phát ra tiếng xé gió, chém về Lý Lạc ở phía trước.
Bóng kiếm chém xuống, ánh mắt của Lý Lạc chợt lóe lên, mũi chân nhón lên, bóng người nhanh chóng vút ra. Bước chân linh động như chim tước, tránh được một kiếm vô cùng sắc bén kia.
"Là Phong Tước Bộ!" Trong sân có người hô lên, mang theo sự khen ngợi. Phong Tước Bộ này là một Tướng Thuật cấp thấp, ở đây có một số người làm được, nhưng không tiên hữu nào có thể thành thạo bằng Lý Lạc.
Bóng người của Lý Lạc phi đến trước mặt thiếu niên vạm vỡ kia hệt như một con chim tước, cây kiếm gỗ kia đột nhiên rút ra. Trong thoáng chốc đó, dường như có một ánh hào quang thoáng qua, đâm về phía thiếu niên vạm vỡ trước mặt với tốc độ cực nhanh.
"Tiểu Linh Quang Kiếm!" Lại có người phấn khích reo lên. Một kiếm này của Lý Lạc hệt như sừng của linh dương, ánh sáng chợt lóe lên, vừa nhanh vừa độc. Điều này khiến cho bọn họ không thể không cảm thán, người đứng đầu về ngộ tính tại học phủ Nam Phong này, quả thật là danh bất hư truyền.
Ánh kiếm lao vun vút, sắc mặt của thiếu niên cường tráng kia cũng biến đổi. Chỉ có điều, thực lực của cậu ta cũng không hề bình thường, trong lúc nguy cấp đã cố gắng ổn định thân thể, bàn chân đạp xuống một cái, người lùi về sau vài bước.
Cùng lúc đó, xung quanh cơ thể của cậu ta như có một vầng ánh sáng màu bạc ẩn hiện. Bàn tay đang cầm lấy cây kiếm gỗ thì càng giống như hóa thành bóng dáng của một chiếc vuốt gấu bạc mơ hồ.
Đồng thời, mơ hồ như có tiếng gấu gầm gừ trầm đục truyền ra từ cơ thể của thiếu niên lực lưỡng kia.
Rất nhiều học viên ở trong sân trông thấy cảnh tượng này, ngay lập tức hô hoán lên: "Đó là Ngân Hùng Tướng ngũ phẩm của Triệu Khoát, xem ra cậu ta nghiêm túc thật rồi!"
Trong tiếng hô hào kinh ngạc nơi đó, Triệu Khoát bước lên một bước, sàn đấu bị nứt thành một khe hở. Thanh kiếm nặng nề trong tay kia mang theo một luồng sức mạnh hung hãn, như cuốn theo cả giông tố, chém về Lý Lạc ở phía trước.
Trên cây kiếm gỗ, có ánh sáng bàng bạc bốc lên, tiếng xé gió chói tai vang lên.
"Bạo Lực Trảm!"
Thiếu niên vạm vỡ quát lên một tiếng, ánh sáng đỏ quạnh chém xuống, va chạm mạnh với ánh kiếm lao đến với tốc độ cực nhanh kia.
Rầm!
Giây tiếp theo, hai kiếm va đập mạnh vào nhau.
Trong cú va chạm kịch liệt, cây kiếm gỗ trong tay Lý Lạc như muốn gãy nát. Một luồng sức mạnh ngang tàng như gấu điên vọt đến, toàn bộ thân kiếm bị chấn động đến mức bể nát.
Sức mạnh cực lớn ập tới, khiến cho thân hình của Lý Lạc bị ảnh hưởng mà phải lùi lại mười mấy bước.
Lý Lạc ổn định bước chân, cúi đầu nhìn thanh kiếm gỗ nát vụn trong tay, bật cười bất đắc dĩ, nói: "Được rồi, Triệu Khoát, cậu thắng rồi đó."
"Ôi."
Vừa mới dứt lời, một số thiếu nữ trong sân lập tức phát ra những âm thanh tiếc nuối. Trái lại, có rất nhiều thiếu niên thầm cười cợt, dẫu sao thì thân là những thiếu niên còn dồi dào sức trẻ, đương nhiên là bọn họ cảm thấy hâm mộ xen lẫn đố kị với Lý Lạc rất được phái nữ hoan nghênh rồi.