Diêu Yến Yến vừa nói xong, chống nạnh đứng đó trừng mắt nhìn thiếu niên một lúc, mới cảm giác được có gì đó không thích hợp.
Xung quanh vốn dĩ rất ầm ĩ, âm thanh rao hàng, âm thanh xem náo nhiệt,âm thanh xúc động của quần chúng muốn đánh chết người Lan gia hoàn quyện với nhau, Nhưng mà lúc này, âm thanh đột nhiên yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả châm rơi, nếu không phải Diêu Yến Yến còn có thể nghe được tiếng chim hót, chó sủa, nàng còn cho rằng bản thân bỗng nhiên mất đi thính giác.
Tròng mắt nàng xoay chuyển, bỗng nhiên cảm giác được điều không thích hợp, quay người lại, thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn nàng, đến cả nha dịch đứng bên cạnh rao hàng cũng đang nhìn chằm chằm nàng, giống như vừa mới thấy chuyện gì đó không thể tin nổi vào mắt.
Diêu Yến Yến hậu tri hậu giác phản ứng được sự tình do xúc động mà gây ra của mình, không khỏi chột dạ nhìn về phía bệ hạ,
Bệ hạ đứng giữa đám hộ vệ, biểu tình của hắn lúc này giống hệt như lúc hắn nhìn thấy nàng đá ngã bình phong lúc trước.
Hoàng đế bệ hạ nhìn một thân xiêm y yên chi sắc* kia, ái phi động lòng người của hắn, quơ quơ đầu, nghĩ muốn đem một màn nàng đạp ngã thiếu niên kia đánh văng ra khỏi đầu, nhưng mà hắn càng muốn như vậy, thì hình ảnh kia càng gắn chặt chẽ ở trong đầu, còn thường thường thoáng hiện lên một chút.
( * màu đỏ yên chi )
Hoàng đế bệ hạ cũng bắt đầu hoài nghi, có phải bản thân hắn đang nằm mơ. Hắn tiến lên một bước, há miệng thở dốc, không biết mình nên nói cái gì cho tốt, bỗng nhiên thấy ái phi ưm một tiếng, thân mình loạng choạng như sắp ngã xuống.
Hoàng đế bệ hạ hoảng sợ, nhanh chóng chạy lại duỗi tay qua, ngay sau đó, thân mình mềm mại của nàng liền rơi vào lòng ngực của bệ hạ.
Diêu Yến Yến ngã vào trong lòng bệ hạ, nũng nịu nói: " Phu quân ~~ tên nô lệ kia vậy mà dám nói bậy về hoàng đế bệ hạ như vậy, bệ hạ anh minh cơ trí, tuấn mỹ tiêu sái, vậy mà hắn lại dám ở trước mặt công chúng mắng chửi bệ hạ, thật sự nên đánh!"
Loading...
Hoàng đế bệ hạ được khen đến lâng lâng, gật đầu nói: " Yến Yến nói không sai, hoàng đế Địa Tề anh minh thần võ, sao có thể để một tên nô lệ phỉ báng!"
Nghe xong những lời tự biên tự diễn của hai người này, Trần thống lĩnh tập mãi thành quen, Phong tiên sinh lại hoảng hốt, thiếu niên quỳ rạp trên mặt đất âm thầm phỉ nhổ.
Nhưng những điều này cũng không có ảnh hưởng đến bệ hạ và Diêu Yến Yến.
Diêu Yến Yến dựa vào trong lòng bệ hạ, nâng chân lên, thoáng nhấc mép váy một chút, lộ ra chiếc giày thêu màu trắng dưới lớp váy yên chi sắc, chiếc giày kia thuê hoa văn cực kỳ tinh xảo, trên đầu giày còn được đính mấy viên trân châu, dưới ánh mặt trời phát ra hào quang xinh đẹp, tên nha dịch muốn tiến lên đuổi người lại bị chiếc giày thêu xa xỉ này làm cho kinh sợ, yên lặng lui về sau hai bước.
Ý của Diêu Yến Yến là bảo bệ hạ xem chân mình, âm thanh kiều mị nói: " Phu quân ~~, mới vừa rồi thiếp thân quá tức giận, cho nên xúc động, mới nhẹ nhàng đá hắn có một cái, ai ngờ người này lại mong manh yếu đuối như vậy, thế nhưng liền ngã xuống, chân thiếp thân đau lắm ~~"
Hoàng đế bệ hạ lập tức đem chuyện vừa rồi quên đi, chỉ đau lòng, lo lắng mà sờ chân nhỏ của ái phi, thở dài: " Aii, vừa nãy lẽ ra ta nên giữ chặt lấy nàng, Yến Yến ôn nhu mảnh mai như thế, cái chân đụng phải người nam nhân thúi kia, nhất định là vô cùng đau đớn! Chờ lát nữa ta cõng nàng về." Ai, trẫm sao có thể quên mất, nhược điểm của ái phi chính là trẫm đây! Nhìn thấy có người trước mặt mọi người mà nhục mạ trẫm, khẳng định nàng sẽ không chịu nổi, không khống chế được mới đá người nọ một cái, cũng đúng là về tình cảm có thể tha thứ!
Diêu Yến Yến nghe xong lời này, chớp chớp mắt, nũng nịu nói: " Phu quân, người đối với nhân gia thật tốt ~~"
Hoàng đế bệ hạ cầm lấy tay nhỏ của nàng, cảm thán nói: " Yến Yến ôn nhu lương thiện lại yếu ớt mảnh mai, ta không đối tốt với nàng thì nên đối tốt với ai đây?"
Ôn nhu lương thiện lại yếu ớt mảnh mai? Không phải là tính tình táo bạo, dáng vẻ kệch cỡm sao?
Mọi người vây xem cảm thấy hoặc là bản thân bọn họ bị mù, hoặc là bản thân đang nằm mơ.
Mà hai người kia vẫn ở trước mặt mọi người tình ý miên man, giống như không hề biết đang ở trước mặt công chúng.
Lúc này, cuối cùng cũng có người đánh vỡ an tĩnh, thiếu niên bị Diêu Yến Yến đá quỳ rạp trên mặt đất tức giận bất bình nói: " Ta không có nói sai! Cẩu hoàng đế chính là... ô ô..." Hắn còn chưa nói xong đã bị thiếu nữ bên cạnh che miệng lại, thiếu nữ kia lớn lên có bản tám phần tương tự hắn, chỉ là khuôn mặt nhu hoà hơn.
Nàng gắt gao che miệng đệ đệ, trên mặt tràn đầy sợ hãi, nhìn hai người khẩn cầu nói: " Hai vị quý nhân đại nhân đại lượng, đệ đệ ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện nên nói hươu nói vượn, cầu xin hai vị không cần trách tội hắn! Ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho hai người nhận lỗi."
Nghe xong lời này, Diêu Yến Yến cùng bệ hạ cũng chưa nói gì, nha dịch đứng một bên không tiếp tục giả ngốc được nữa, trách mắng: " Ngươi là một tiện nô, mạng của bản thân đều nằm trên tay tri huyện đại nhân, ngươi muốn làm trâu làm ngựa cho ai?"
Bị mắng như vậy, thiếu nữ kia ngây người trong chốc lát, ngay sau dó hốc mắt liền đỏ hồng, đành phải buông đệ đệ ra dập đầu đối hai người, cái trán non nớt ở trên mặt đất tô ráp dùng sức dập đầu từng cái một, chẳng bao lâu liền dập vỡ da chảy máu: " Ta xin dập đầu trước hai vị quý nhân, các ngươi không cần phải gây khó dễ với đệ đệ ta, hắn cái gì cũng không hiểu, là hắn nói bừa."
Thiếu niên kia giãy dụa bò dậy từ trên mặt đất, thấy tỷ tỷ mình dập đầu trước mặt bọn hắn, hốc mắt cũng đỏ theo, lôi kéo nàng dậy: " Tỷ tỷ không cần phải quỳ xuống cầu xin bọn họ! Chúng ta làm người phải có cốt khí."
Lúc này, Trần thống lĩnh tiến lên phía trước, lạnh lùng nói với thiếu niên kia: " Luật pháp điều thứ mười tám, dòng thứ hai, nói năng lỗ mãng về hoàng thất, nhẹ thì lăng trì xử tử, nặng thì liên lụy chín tộc... Một mình ngươi chết thì không sao cả, chẳng lẽ còn muốn liên lụy tới tỷ tỷ ngươi cùng người nhà ngươi phải bỏ mạng theo ngươi."
Thiếu niên vốn không sợ chết, so với việc bản thân trở thành nô lệ tùy ý bị mua bán vũ nhục, chi bằng chết đi cho hết chuyện, trước khi chết còn có thể mắng cẩu hoàng đế mấy hồi. Nhưng hắn không ngờ tới hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, lại liên lụy đến người nhà, nghe xong lời này, thần sắc hắn liền cứng lại.
Người nhà Lan gia đôi tay đều bị dây thừng trói chặt, thiếu nữ kia nghe được Trần thống lĩnh nhắc đến luật pháp, vừa sốt ruột lại vừa sợ hãi, nàng nhấc chân đá thiếu niên: " Đệ đệ, ngươi mau nhận lỗi với hai vị quý nhân! Mau nói cho họ ngươi chỉ là vô tâm nói bậy!"
" Vô tâm?" Diêu Yến Yến lạnh mắt nhìn, bỗng nhiên nói: " Ta dùng một đao giết chết đệ đệ ngươi, sau đó nói với ngươi là ta vô tâm, ta không cố ý, ta xin lỗi ngươi, ngươi liền tha thứ cho ta sao?"
Thấy thiếu nữ kia ngây người, nàng quay đầu nói với bệ hạ: " Phu quân, người nhìn bọn hắn mà xem, nhìn cũng chỉ nhỏ hơn so với chúng ta có một hai tuổi, đều đã đến tuổi thành thân, vậy mà còn tự xem mình là tiểu hài đồng vô tri vô giác."
Hoàng đế bệ hạ gật đầu, phụ họa nói: " Loại người giống như vậy, nên xử phạt cho tốt, quyết không thể cứ như vậy mà bỏ qua."
Người Lan gia đều là tội phạm, bị triều đình biếm thành nô tịch, cả đời không được chuộc thân, cả đời đều chỉ có thể làm nô tì để chuộc lại tội lỗi. Sau khi Lan tri huyện bị định tội, người Lan gia liền bị nhốt vào địa lao, mãi cho đến khi Lan tri huyện bị chém mới lôi ra đem bán. Cặp song sinh này có tướng mạo xuất sắc, bán cho người ta làm luyến sủng còn có thể kiếm thêm không ít tiền kìa, huống chi công việc này cũng có thể thu lại được cho nha dịch hắn chút ít tiền bạc, sao có thể để người khác chụp lên đầu thiếu niên này tội danh bất kính với hoàng thất mà giết hắn?
Nha dịch tiến lên vài bước, lập tức dùng roi hung hăng đánh tên thiếu niên kia vài cái, đánh đến khi thiếu niên kia ngã khụy xuống đất còn không chịu buông tay, lại đánh thêm vài roi nữa, chiếc roi mang theo gai đánh lên thân mình, có thể đánh ra cả huyết nhục.
Huống chi thiếu niên kia chỉ ăn mặc trang phục tù nhân đơn bạc, không bao lâu liền bị đánh đến máu tươi đầm đìa, mà xung quanh còn có rất nhiều bá tánh kêu Lan gia thông đồng với địch bán nước, đánh chết là đúng.
Tỷ tỷ của thiếu niên không dám ngăn trở, chỉ rơi lệ đầy mặt mà tránh tầm mắt.
Diêu Yến Yến cùng bệ hạ đứng bên cạnh nhìn, mỗi một roi nha dịch kia đánh xuống, mí mắt hai người liền không khống chế được mà nảy lên một chút, nhảy mãi, tay Diêu Yến Yến liền có chút run lên, nàng thọc thọc cánh tay bệ hạ, nhỏ giọng nói: " Bệ hạ, nhìn có vẻ rất tàn nhẫn."
Hoàng đế bệ hạ cũng gật đầu: " Ái phi, trẫm thấy hay là thôi bỏ đi, nhìn trông rất đau!"
Diêu Yến Yến: " Nhưng mà bệ hạ, vừa rồi hắn ta mới mắng người!"
" Đúng ha." Hoàng đế bệ hạ lại nhìn thiếu niên kia, nhỏ giọng nói: " Thôi bỏ đi, trẫm bị mắng một câu cũng không đau không ngứa gì, còn hắn ta vẫn chỉ là một đứa trẻ."
Diêu Yến Yến:...
Nhưng mà bệ hạ, người so với người ta lớn hơn cũng chỉ có một hai tuổi thôi!
Nàng cho Trần thống lĩnh một ánh mắt, Trần thống lĩnh gật gật đầu, đề cao thanh âm nói: " Người này nhục mạ đương kim thiên tử, tội đáng chết vạn lần, nhưng hiện tại tuổi còn nhỏ, đánh năm mươi...A!" Lời còn chưa dứt, mông hắn liền chịu một cú đá.
Hoàng đế bệ hạ bình tĩnh thu chân lại, nói: " Niệm người này trẻ tuổi non dạ, liền bỏ qua!"
Nha dịch kia cũng lo lắng đánh hỏng mất thiếu niên này, sẽ bán được giá không tốt. Nghe thấy quý nhân xuất thân bất phàm quý giá nói như vậy, lập tức ngừng tay, mắng: " Không nghe thấy sao, quý nhân đại nhân đại lượng buông tha ngươi, còn không mau tạ ơn."
Hiện tại, chế độ cấp bậc xã hội vô cùng nghiêm ngặt, nhà không thể ở loạn, xiêm y càng không thể mặc loạn, có những loại xiêm y mà chỉ có quý nhân có nhan sắc cùng địa vị cao mới xứng để mặc nó.
Xiêm y trên người hai vị quý nhân này cực kỳ hoa lệ, nhan sắc tươi đẹp, đến đôi giày trên chân cũng có thể ngang ngửa với chi tiêu của một hộ bá tánh bình thường trong một năm, lại mang theo nhiều hộ vệ cường tráng như vậy, khẳng định là quý nhân trong kinh thành, trăm triệu lần không thể đắc tội.
Nha dịch vốn còn lo lắng hai vị quý nhân không buông tha mà cứ thuận theo để hắn đánh chết người, hiện tại nghe thấy hai người này chịu giơ cao đánh khẽ, đương nhiên cao hứng.
Nhưng thiếu niên kia đã bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, sao có thể lên tiếng tạ ơn, chỉ có thiếu nữ cùng người Lan gia phía sau nàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Diêu Yến Yến lại dựa vào lòng bệ hạ, thanh âm nũng nịu nhưng lời nói ra lại vô cùng ác độc: " Phu quân, đừng nói hắn ta không phải là một đứa trẻ, cho dù là một đứa trẻ cũng không được tùy tiện ăn nói lỗ mãng như vậy, thiếp thân thấy, không bằng cứ mua cả một nhà bọn họ, mang về tra tấn mỗi ngày, cũng giúp đương kim bệ hạ trút giận."
Tuy rằng không biết vì sao ái phi nói như vậy, nhưng bệ hạ từ trước tới giờ vẫn luôn đứng về phía nàng, lập tức liền ra lệnh cho Trần thống lĩnh: " Mua bọn họ."
Trần thống lĩnh chắp tay lên tiếng, liền lấy tiền mua người.
Nghe những lời này của nàng, ánh mắt thiếu nữ cùng người Lan gia phía sau nàng lập tức tràn ngập tuyệt vọng.
Nha dịch kia chẳng qua bị sai sử, rất muốn đem người Lan gia bán đi, nhưng lại không thể bán cho người trong sạch, thấy có quý nhân mua về tra tấn.
Người nhà Lan gia cứ như vậy bị mua đi rồi, trưa hôm đó bị đuổi vào một tòa viên Trần thống lĩnh mới vừa thuê tới.
Thiếu nữ kia vốn tràn ngập sợ hãi, vẫn luôn trông chừng đệ đệ, không ngừng rơi nước mắt. Nhưng mà từ lúc vào sân sau liền có đại phu đến trị thương cho đệ đệ nàng, còn có người mang đồ ăn đến cho bọn họ, nàng liền cảm thấy kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Đại phu chữa trị cho đệ đệ nàng đúng là Phong Nguyên, hắn ngồi một bên mép giường bôi thuốc cho thiếu niên, một bên nói: " Ngươi có biết, người hôm nay mua các ngươi là ai không?"
Thiếu nữ thấp thỏm lắc đầu: " Ta không biết."
Phong Nguyên nói: " Chính là đương kim bệ hạ cùng quý phi nương nương."
Loảng xoảng một tiếng, chén trong tay thiếu nữ đã rơi bể dưới mặt đất.