Hai ngày sau....
Sàn đá cẩm thạch sáng tới độ có thể soi thấy bóng người, ảnh ngược của nhóm thải nữ xinh đẹp, tay áo màu hồng phấn, áo choàng trắng dài chấm đất, bóng dáng ngập tràn xinh đẹp.
Cả trăm thải nữ được cung nhân dẫn dắt, vòng qua hành lang uốn lượn, hướng tới điện chiêu đức mà đi.
Diêu Yên Yên thập phần xinh đẹp, cánh môi đỏ thắm hơi gợn lên, bộ dáng thực ôn nhu, hiền thục, nàng đôi tay đặt bên hông, dưới đai lưng màu tím treo một chiếc ngọc bội có hoa văn hình hoa lan đang đong đưa.
Tới điện chiêu đức trước, cung nhân tuân lệnh lui xuống, nhóm thải nữ nối đuôi nhau tiến vào.
Hoàng đế và thái hậu đã ngồi ngay ngắn ở phía trên, nhóm Thải nữ vào trước, ánh mắt đưa về phía trên điện thấy được góc áo của hoàng đế, liền cúi đầu, không dám xem tiếp, sợ mạo phạm thánh nhan. Chỉ có Diêu Yên Yên đứng phía sau, đánh bạo nhìn lên, chỉ một cái nhìn thoáng qua này lại làm ánh mắt nàng chợt dừng lại, thực khó để có thể dời mắt đi.
Chỉ thấy vị đế vương trẻ tuổi, cao cao tại thượng ngồi trên kia, thần thái tuấn lãng, mắt như sao sớm, sống mũi cao thẳng, môi như hàm đan, mày kiếm đen đặc, mặt như quan ngọc, phảng phất như thần tiên hạ phàm... Thật sự thế gian hiếm gặp gương mặt tuấn mỹ như vậy.
Diêu Yên Yên đã sớm nghe nói bệ hạ trẻ tuổi, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến bệ hạ lại như thế thực.... thực...
Nàng hốt hoảng cúi đầu, khuôn mặt một mảnh ửng đỏ.
Ngô nữ quan mở miệng nói: " Đây là một trăm thải nữ đều có tướng mạo thượng đẳng, thỉnh bệ hạ cùng thái hậu xem qua."
Loading...
Thái hậu lên tiếng, một nhóm thải nữ liền ngẩng đầu lên trước để hoàng đế nhìn xem.
Diêu Yên Yên tim đập càng thêm lợi hại, nàng là người thứ nhất.
" Liễu Châu, Diêu thị nữ Diêu Yên Yên, bái kiến hoàng đế bệ hạ, bái kiến Thái Hậu nương nương." Nàng cúi đầu hành lễ, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, liền phát hiện gương mặt tuấn mỹ, trẻ tuổi kia tự trên ngự tọa đứng dậy, tiến về phía nàng, Diêu Yên Yên hai má đỏ ửng, e lệ mà cúi thấp đầu xuống.
Hoàng đế bệ hạ đi đến trước mặt nàng, dừng cũng không thèm dừng liền vòng qua nàng.
Tươi cười trên mặt Diêu Yên Yên liền cứng lại.
***
Hôm nay, khi trời còn chưa sáng, hoàng đến liền vội vàng tắm gội, trang điểm, lông mày cùng thái dương đều tu bổ qua một lần, soi đi soi lại mình trên mặt nước, xác định bản thân hoàn mỹ mới khởi giá đến điện chiêu đức, đợi những thải nữ tiến vào, đôi mắt linh hoạt nhìn nhóm thải nữ không chớp mắt, xem đến hoa cả mắt, nhưng lại không nhìn thấy ái phi trong mộng.
Chẳng lẽ...
Hoàng đế hoang mang mà chớp chớp mắt, nghi hoặc: Chẳng lẽ trẫm còn trẻ, mà mắt đã không tốt, phải đi xuống mới có thể nhìn thấy rõ ràng?
" Liễu châu thị nữ Diêu Yên Yên..."
Nghe thành Diêu Yến Yến, hoàng đế bệ hạ lập tức vui mừng mà đi qua, lại thấy được một gương mặt xa lạ.
Hoàng đế bệ hạ thất vọng cực kì.
Đơn giản, trực tiếp như vậy, hướng xuống phía dưới mà đi.
Thái hậu đối với Diêu Yên Yên thập phần vừa lòng, bỗng nhiên phát hiện hoàng đế không quan tâm liền đi xuống dưới, nàng không thể trước mặt nhiều người như vậy mà răn dạy hoàng đế, chỉ nhẹ nhàng khụ một tiếng, thấy hoàng đế không nghe thấy, lại dùng sức khụ một tiếng, thấy hoàng đế hơi khựng lại rồi bước chân lại lớn hơn. Thái hậu nhíu mày, áp xuống bất mãn của mình.
Hoàng đế trực tiếp vòng qua Diêu Yên Yên, nhanh chóng bước qua xem mặt bốn năm thải nữ, hắn bước chân nhanh nhẹn, đi đường uy vũ, mỗi khi đi một bước liền cẩn thận nhìn chằm chằm một người, chỉ một cái liếc mắt, những nơi hắn đi qua, đám thải nữ liền gục đầu xuống, đỏ bừng hai má.
Trên mặt hoàng đế bệ hạ lại càng thất vọng. Cái này không phải, cái kia cũng không phải... Ái phi của hắn rốt cuộc là ở nơi nào?
Lại vào lúc này, một âm thanh thanh thúy vang lên, hoàng đế theo tiếng vang nhìn lại, liền nhìn thấy một chiếc ngọc bội rơi trên mặt đất.
" Bệ hạ thứ tội!" Diêu Yên Yên cuống quít quỳ xuống, dơ tay với lấy ngọc bội, lại không biết phải làm sao, ngọc bội kia lại văng tới trên mặt đất, vừa vặn rơi tới bên chân hoàng đế.
Hoàng đế cúi đầu nhìn ngọc bội được điêu khắc hoa văn hình hoa lan rồi nhặt lên nhìn chằm chằm trong chốc lát, bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt, " Cái này... cái này không phải là ngọc bội của trẫm ư?" Hắn tuyệt đối sẽ không nhận sai, ở bên góc ngọc bội này còn có một dấu răng nhợt nhạt, đó là dấu vết khi còn nhỏ hắn nằm mơ cắn vào.
Ngọc bội của hoàng đế tại sao lại rớt ra từ trên người của Diêu Yên Yên.
Nghe được lời này, mọi người có mặt ở điện chiêu đức đều giật mình, ngay cả thái hậu nhìn Diêu Yên Yên ánh mắt cũng thay đổi. Chẳng lẽ, thải nữ này cùng hoàng đế trước đây lén lút qua lại?
Hoàng đế nắm chặt ngọc bội kia trong tay, hỏi: " Ngọc bội của trẫm tại sao lại ở trên người ngươi?"
Diêu Yên Yên trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, Thái hậu nhớ đến, khi hoàng đến còn nhỏ từng có một thời gian mất tích, liền hướng Diêu Yên Yên hỏi: " Ngươi cẩn thận nói rõ."
Diêu Yên Yên quỳ trên mặt đất, lấy lại bình tĩnh, đem lại những gì đã sớm chuẩn bị tốt từ trước ra nói: " Hồi Thái hậu nương nương, năm ấy khi dân nữ lên mười, ra ngoài dạo chơi, vô tình cứu được một nam hài. Lúc ấy hắn bị kẻ cướp làm bị thương, đầu chảy máu rất nhiều, dân nữ liền sinh lòng trắc ẩn, cho người đưa hắn đến lang trung cứu chữa, sau khi cậu bé ấy rời đi, liền đem ngọc bội này tặng cho dân nữ."
Thì ra trước đây lại có một màn nhân duyên như vậy. Nghe xong ngọn nguồn câu chuyện, thần sắc trên mặt Thái hậu nhu hòa, gật đầu nói: " Ngươi là một hài tử tốt, đứng lên đi!"
Tảng đá trong lòng Diêu Yên Yên rơi xuống, khi vui vẻ đứng dậy còn ngẩng đầu ngượng ngùng mà liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, lại thấy hoàng đế bệ hạ cầm ngọc bội, mặt đầy hoài nghi nhìn nàng.
Diêu Yên Yên trong lòng hoảng hốt, liền nghe hoàng đế nói: " Ngươi nói, 6 năm trước là ngươi cứu trẫm?"
Diêu Yên Yên có chút thấp thỏm nhưng vẫn gật đầu nói: " Vâng."
Hoàng đế bệ hạ nhăn mày, nhìn nữ nhân này so với ái phi trong mộng, thực sự là một thải nữ xấu đến khó coi, còn có chút hoài nghi những gì mình chứng kiến trong mộng: " Vậy ngươi nói xem, nơi ngươi cứu trẫm là nơi nào?"
Trong lòng Diêu Yên Yên an tâm một chút, nói: " Ở Hàng Châu ven hồ đại minh, lúc ấy phụ thân dân nữ còn chưa là quan, cả nhà còn ở Hàng Châu, nửa năm sau mới dọn đến Liễu Châu."
Ra vậy, Hoàng đế bệ hạ tuyệt vọng mà nghĩ: Khó trách sau này phái người trở lại tìm kiếm nhưng lại không tìm được. Thải nữ này gọi là Diêu Yên Yên, ái phi của trẫm lại là Diêu Yến Yến, có lẽ trẫm nhớ lầm. Nhưng hoàng đế bệ hạ lại một lần nữa cẩn thận nhìn qua gương mặt e lệ, ngượng ngùng của Diêu Yên Yên, lập tức lắc đầu như trống bỏi, tuyệt đối không có khả năng, ái phi của trẫm là thiên tiên hạ phàm, không giống người thường, sao lại có thể là nữ nhân xấu xí này?
Vì thế, hoàng đế bệ hạ lại hỏi: " Vậy ngươi nói xem, khi ngươi cứu trẫm, trẫm ăn mặc ra sao?"
( Nhìn đoạn này thấy quả thật là hoàng đế bệ hạ không có ngốc đâu:>!!!!!!!)
Ánh mắt Diêu Yên Yên lập lòe, trả lời:" Dân nữ không nhớ rõ."
Nhớ không rõ? Trong mộng, ái phi của trẫm năm đó, tới tay áo, quần cộc bên trong đều có thể nói được rõ ràng! Người này khẳng định là giả mạo!
Hoàng đế bệ hạ phẫn nộ vô cùng! Đồng thời trong đầu hiện lên vô số màn cung đấu đầy âm mưu quỷ quyệt, trong lòng nháy mắt lạnh một nữa, chẳng lẽ... Chẳng lẽ nữ nhân xấu xí này vì cướp đoạt ngọc bội tranh công lao, đã... đã giết ái phi của trẫm?
Nghĩ đến đây, hoàng đế bệ hạ vành mắt đỏ hồng, nhìn Diêu Yên Yên bằng ánh mắt làm cho người ta sợ hãi.
/ Hoàng đế bệ hạ thần kinh online./
" Thù giết vợ quyết không đội trời chung." Gầm lên giận dữ, Hoàng đế bệ hạ vọt tới, ở cửa điện chiêu đức, rút ra bảo kiếm của thị vệ, vọt vào trong, mọi người kinh sợ nhìn qua, bảo kiếm hướng Diêu Yên Yên chém tới: " Tiện tì, nộp mạng!"
Trong điện chiêu đức, nháy mắt loạn thành một đoàn.
Cùng lúc đó, Diêu Yến Yến trang điểm lòe loẹt, theo lối tắt trốn vào ngô lan cung, nhìn đại điện phía sau tấm màn che, ánh nến leo lắt lộ ra một đạo thân ảnh mờ mờ ảo ảo, nàng xốc màn che lên, thanh âm kiều mị: " Bệ hạ, ngài có còn nhớ tiểu Yến Yến ven hồ đại minh không?"
Sau màn che, tiểu thái giám đang quét tước thấy nàng cả kinh ngã ra đất, cùng Diêu Yến Yến mắt to trừng mắt nhỏ.
Diêu Yến Yến:...