Hoàng đế bệ hạ đang trốn ở trên giường lặng lẽ từ trong chăn thò đầu ra, sau khi nhìn thấy người đứng trong phòng là Diêu Yến Yến, hắn nhẹ nhàng thở ra: " Hóa ra là ái phi, trẫm còn tưởng thích khách tới, hù chết trẫm."
Hoàng đế bệ hạ xốc chăn ngồi dậy, vẫn chưa hết hoảng hồn mà vỗ vỗ ngực.
Diêu Yến Yến cứng đờ đứng tại chỗ, xấu hổ cười cười với bệ hạ.
Nhìn ái phi cười cười, bệ hạ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhìn bình phong nằm chỏng queo trên mặt đất, lại nhìn ái phi đứng trước mặt, trên đầu bệ hạ thoáng toát ra một dấu chấm hỏi, tựa hồ không rõ ái phi nhu nhu nhược nhược của mình bỗng nhiên thay đổi, cùng người đứng trước mặt này không giống nhau, chẳng những có thể thô lỗ hét lớn, mà còn có thể đã đổ tấm bình phong dày nặng này.
" Ái phi, nàng..." Hoàng đế bệ hạ đem ánh mắt hoài nghi hướng về phía nàng nhìn.
Lại thấy nàng bỗng dưng che miệng, cặp mắt xinh đẹp đào hoa trở nên ướt át như sắp rơi lệ, sau đó liền nhào tới chỗ hắn: " Bệ hạ ~~"
Hoàng đế bệ hạ thấy ái phi đột nhiên khóc, lập tức mềm lòng, nháy mắt đem điều mình hoài nghi vứt ra sau đầu, vội vàng ôm ái phi hỏi: " Ái phi, nàng làm sao vậy? Bị cái gì ủy khuất mau nói cho trẫm, trẫm làm chủ cho nàng!"
Diêu Yến Yến nâng tay, đấm nhẹ vào ngực hoàng đế bệ hạ, thút tha thút thít nói: " Là bệ hạ, bệ hạ làm thần thiếp ủy khuất!" Hoàng đế bệ hạ dường như bị ái phi đánh cho phát ngốc, hắn chớp chớp mắt nhìn chằm chằm ái phi, chỉ nghe nàng ôn nhu nói: " Thần thiếp vốn nghĩ là tới đây hầu hạ bệ hạ tắm gội, ai biết được vừa mới đến trước bình phong, liền nghe bệ hạ nói muốn sủng hạnh cái gì mà Hoàng mỹ nhân, Hồng quý nhân... Thần thiếp toàn tâm toàn ý ái mộ bệ hạ, nghe thấy những lời này, thần thiếp thương tâm cực kỳ, không cẩn thận liền đẩy ngã bình phong..."
Hóa ra là như vậy! Ái phi yếu đuối mỏng manh, làm sao có thể đá ngã lăn bình phong, nhất định là mới vừa nãy trẫm nhìn lầm. Hoàng đế bệ hạ nghĩ như vậy, liền thấy ái phi nâng lên đôi mắt đỏ hồng, nhiễm một tầng sương mù ướt át, ủy khuất mà chăm chú nhìn hắn: " Bệ hạ, người không yêu thần thiếp sao? Người thật sự muốn sủng hạnh những mỹ nhân khác ư?"
Hoàng đế vừa thấy nàng mang bộ dáng hoa lê đái vũ, liền đau đớn đến tan nát cõi lòng, sao còn có thể đi sủng hạnh những nữ nhân khác? Hắn nắm lấy tay ngọc của nàng, giải thích nói: " Ái phi, nàng hiểu lầm, người trẫm yêu thương nhất chỉ có mỗi mình nàng, nữ nhân trong thiên hạ, ngoại trừ nàng, ai cũng chỉ là dong chi tục phấn, khó coi như vậy thì sao có thể gọi là mỹ nhân? Ngoại trừ nàng, trẫm vĩnh viễn sẽ không sủng hạnh nữ nhân khác."
Loading...
Diêu Yến Yến nghe xong lời này, nước mắt lại không ngừng chảy, giống như phù dung khóc, u oán cùng ủy khuất nhìn bệ hạ: " Bệ hạ, những gì người nói đều là thật sao?"
Hoàng đế bệ hạ vội vàng chỉ vào ba kiện xiêm y trên giường, vì nàng giải thích: " Ba kiện xiêm y này là nàng tự mình chuẩn bị cho trẫm, trẫm rất thích chúng nó nên rảnh rỗi liền ban cho chúng phong hào tài tử, quý nhân cùng mỹ nhân, không nghĩ tới lại bị nàng hiểu lầm."
Diêu Yến Yến nghe được lời này, thầm nghĩ quả nhiên, trên mặt lại bày ra vẻ mới phát hiện chân tướng, nín khóc mỉm cười: " Hóa ra là như vậy, bệ hạ, người thật đáng yêu."
Hoàng đế bệ hạ nghe ái phi khen xong xấu hổ cười cười,
Diêu Yến Yến nói: " Bệ hạ, người còn chưa có mặc quần áo đâu, thần thiếp cảm thấy, bệ hạ mặc cái màu trắng này thích hợp nhất."
Hoàng đế bệ hạ nghe vậy, tức khắc cảm thấy kiện xiêm y màu trắng phảng phất lên ánh hào quang, hắn cười một tiếng, nói: " Được, trẫm hôm nay sẽ sủng hạnh nàng ấy!"
Diêu Yến Yến phụt cười, đưa xiêm y cho hắn mặc vào.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người liền cùng nhau đến từ hòa cung.
Bởi vì là năm mới, cho dù người yêu thích thanh nhã như thái hậu cũng cho người trang trí cho viện có thêm không khí vui mừng, những chiếc đèn màu xanh nhạt treo ở hành lang thường ngày, nay cũng được đổi sang màu đỏ.
Khi hai người đến nơi, thái hậu vẫn đang dùng điểm tâm, ngồi bên cạnh bà là một tiểu mỹ nhân, không ai khác chính là Cố chiêu dung có trù nghệ tuyệt hảo.
Vừa nhìn thấy Cố chiêu dung, Diêu Yến Yến liền cảm thấy mình có chút đói bụng.
Hoàng đế bệ hạ cũng ngó ngó chén cháo đặt ở trên bàn.
Hai người hành lễ với thái hậu, rồi ngồi xuống đối diện bà.
Thái hậu được Cố chiêu dung hầu hạ, cầm khăn nhẹ nhàng lau miệng, rồi mới nhìn hoàng đế nói: " Ta nghe nói tối hôm qua con đem Phượng Dương hứa gả cho nhi tử Viên gia?"
Hoàng đế bệ hạ gật đầu: " Đúng vậy."
Sau đó liền đem chuyện đêm qua trong tiệc tối Viên Hạo cầu thân như thế nào ra nói.
Thái hậu gật gật đầu, thần sắc bình đạm, nhìn không ra thái độ của bà đối với mối hôn sự này.
Hoàng đế bệ hạ nói tiếp: " Mẫu hậu, lần này trẫm lại đây, là muốn nhờ người hỗ trợ cho hôn sự của Phượng Dương."
Thái hậu nghe vậy, liền nhíu nhíu mày, rõ ràng là không muốn quản đến chuyện này: " Hôn sự của Phượng Dương không phải chỉ cần giao cho Diêu phi là được rồi sao, ai gia đã một đống tuổi rồi, còn muốn ai gia đi phí tâm vào những chuyện này?"
Nghe xong lời này, Diêu Yến Yến càng thêm xác định rằng Thái Hậu không thích Phượng Dương công chúa, nàng cười nói: " Thái hậu, người hiểu lầm rồi, bệ hạ cũng không muốn người phải làm gì vất vả đâu, chẳng qua là hai ngày tới, bệ hạ phải mang thần thiếp ra khỏi cung, người là mẫu thân của bệ hạ cùng Phượng Dương, hôn sự của Phượng Dương chỉ có thể giao vào trong tay người, bệ hạ mới có thể yên tâm được."
Thái Hậu nhíu nhíu mày, đôi mắt già nua nhìn về phía Diêu Yến Yến: " Bệ hạ mang con ra khỏi cung làm gì?" Trong khoảng thời gian này thái hậu cũng quan sát, phát hiện ra Diêu Yến Yến ngoại trừ ngoại hình quá mức xuất chúng, cũng độc chiếm bệ hạ không buông, thì cũng không có mặt nào đáng để chỉ trích, nên bà cũng buông lỏng cảnh giác đối với nàng, nhưng lúc này nghe nói bệ hạ muốn đưa nàng ra khỏi cung, thái hậu lập tức cảnh giác lên, chẳng lẽ nàng lại xúi giục bệ hạ ra khỏi cung? Nhưng mà rốt cục ra ngoài làm gì?
Đối diện với đôi mắt đầy cảnh giác của thái hậu, Diêu Yến Yến thật sự muốn trợn trắng mắt, thầm nghĩ lão thái bà này cũng thật khó thu phục, cực cực khổ khổ lấy lòng lâu như vậy, chỉ mới nói có mấy câu thì độ hảo cảm của bà dành cho nàng cũng muốn bay màu luôn rồi, nếu không phải vì quyền thống lĩnh Bắc nha Vũ Lâm Quân, nàng mới lười phải nói nhiều lời vô nghĩa với bà.
Hoàng đế bệ hạ cùng nàng trước đó đã thảo luận một kịch bản thật tốt, giờ phút này nghe thấy thái hậu hỏi vậy, hắn lập tức thở dài một tiếng, bắt đầu phát huy khả năng diễn xuất.
" Mẫu hậu, người cũng biết, trẫm đăng cơ mấy năm nay, vẫn luôn bỏ bê chính vụ, trẫm nghe nói Kỳ Lân Sơn có một vị tiên sinh ẩn cư tại đây, học rộng tài cao, vì thế trẫm muốn tự mình đi bái phỏng, thỉnh vị tiên sinh này đến phụ tá trẫm."
Tuy rằng hiện giờ có khoa cử để chọn hiền tài, nhưng vẫn có những người phóng khoáng, khinh thường nó, mà chọn lựa ẩn cư sơn dã, khi thái tổ lập nghiệp cũng đã từng thỉnh ra một vị tiên sinh ẩn cư sơn dã phò tá, mới có thể một đường thuận lợi mà giành được giang sơn. Thái hậu nghe xong lười này, thần sắc trở nên hòa hoãn.
Lại nghe thấy hoàng đế tiếp tục nói: " Mấy năm nay, trẫm không có thượng triều, Chính vụ trong triều vẫn luôn là Chương tể tướng nắm giữ trong tay."
Thái hậu gật đầu nói: " Quả thật là như thế." Năm đó hoàng đế đăng cơ khi tuổi vẫn còn nhỏ, không có khả năng chủ trì triều chính, tự nhiên là cần có lão thần phụ tá.
" Nhưng mà..." Hoàng đế bệ hạ lộ ra thần sắc khó chịu: " Thời gian gần đây, trẫm nghe lời ái phi khuyên nhủ, bắt đầu cần cù chính vụ, mới phát hiện, lão thất phu Chương tể tướng, thế nhưng không chịu ủy quyền cho trẫm. Thậm chí những tấu chương lão cho trẫm xem, đều là những cái đã lựa ra, tất cả những tấu chương ấy đều là những từ ngữ ngợi ca, cứ thế mãi, trẫm chẳng phải trở thành một con rối mắt mù, tai điếc?" Thái hậu nghe vậy, quả nhiên thần sắc trở nên giận dữ: " Hắn cũng dám làm như thế?"
Hoàng đế bệ hạ liên tục gật đầu, đang muốn lại nói thêm vài lời về lão già xấu xa kia, bàn chân bên dưới bỗng nhiên bị ái phi đá nhẹ, hắn lập tức nhớ tới lời thoại đã dựng sẵn, nói tiếp: " Mấy ngày trước, trẫm ngẫu nhiên phát hiện ra Chương gia cùng Viên gia muốn liên hôn, vốn lão ta đã quyền khuynh triều dã, nếu hai nhà liên hợp lại, thế kia chẳng phải muốn vượt cả hoàng thất?"
" Bệ hạ nói có lý." Thái hậu bừng tỉnh đại ngộ: " Thì ra là thế, cho nên con mới muốn đem Phượng Dương gả vào Viên gia."
Hoàng đế bệ hạ lại gật đầu nói: " Tục ngữ có câu tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, cho nên trước khi hai nhà định hôn, trẫm mới vội vàng đem Phượng Dương gả thấp."
" Bệ hạ làm rất đúng." Thái hậu vui mừng gật đầu, lại bỗng nhiên nghi hoặc nói: " Này... " tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương" là tục ngữ của nơi nào?"
Hoàng đế bệ hạ vốn là nghe từ miệng của ái phi, hắn đâu biết tới từ đâu, không khỏi nhìn về phía nàng.
Diêu Yến Yến cũng chả biết những từ này từ đâu mà tới. Bất quá, trong đầu nàng vẫn sẽ luôn toát ra những từ ngữ kì quái, bởi vậy cũng đã sớm nghĩ ra đối sách, mới không nhanh không chậm trả lời: " Hồi thái hậu, đây là do thần thiếp từng nghe qua ở dân gian, cảm thấy cực kì có đạo lý, liền đem nó nhớ kỹ."
Thái hậu gật đầu khen ngợi, đáp ứng nói: " Bệ hạ yên tâm, hôn sự của Phượng Dương, ta sẽ xử lý thật tốt, sẽ không để bất kỳ sai lầm nào xảy ra."
Hoàng đế bệ hạ cùng Diêu Yến Yến liếc nhau, song song cảm ơn. Thái hậu nhìn hai người ở cùng nhau, một người tuấn mỹ, một người xinh đẹp, lại ân ái, ăn ý, trong lòng khe khẽ thở dài. Bà đứng dậy nói: " Hoàng đế, người theo ai gia đến đây."
Hoàng đế bệ hạ cũng nghe lời, đi theo thái hậu ra nội điện.
Bọn họ vừa đi, Diêu Yến Yến lập tức kêu Cố chiêu dung đưa cho mình vài khối điểm tâm.
Cố chiêu dung cũng không dám đắc tội cùng Diêu quý phi, chỉ phải nhịn đau mà đem những khối điểm tâm mình cực cực khổ khổ làm ra, dùng để lấy lòng bệ hạ cùng thái hậu dâng lên cho Diêu Yến Yến.
Mà lúc này, bên trong nội điện, thái hậu nương nương đi đến mép giường, lấy một hộp gấm giấu ở đầu giường lấy ra, đưa tới trong tay hoàng đế.
Hoàng đế bệ hạ vừa mở ra thấy bên trong là một lệnh bài bằng đồng đúc ra, mặt trên lại khắc một chữ " Vũ", xung quanh lại khắc một vòng rồi một vòng hoa văn.
" Đây là?"
Thái hậu dùng ánh mắt ôn hòa mà nhìn hắn, nói: " Đây là lệnh bài thống lĩnh Vũ Lâm Quân, vốn nên giao cho con, chỉ là mấy năm trước, ai gia thấy con không có chí tiến thủ, ngày ngày đều trầm mê hưởng lạc, trong lòng buồn bực, vẫn không muốn giao lại cho con. Hiện tại thấy bệ hạ chăm chỉ, cần cù chính vụ, còn muốn ra cung tìm kiếm hiền sĩ, lệnh bài này vẫn lưu lại chỗ của ai gia, cũng không thích hợp."
Hoàng đế bệ hạ mắt nhìn chằm chằm lệnh bài, ngốc ngốc không nói gì. Hắn cùng ái phi dốc hết sức lực, vốn tưởng rằng hai người còn phải làm vài cái sự kiện trọng đại để bà vui mừng, thái hậu mới có thể đem lệnh bài giao ra, không nghĩ tới... Cứ dễ dàng như vậy mà lấy được.
Thái hậu thấy bệ hạ ngơ ngẩn, cười nói: " Bệ hạ phải nhớ kỹ, quyền lực thực sự nằm trong tay thiên tử, chỉ có chính con đứng ra, mới có thể phục chúng, thiên hạ này, vạn dân này, mới chân chính thuần phục dưới chân con, lúc đó, bệ hạ cũng không cần phải xem trọng lệnh bài này nữa." Dừng một chút, bà lại nói: " Hiện giờ bệ hạ đã trưởng thành, sau này cũng không thể dung túng cho Diêu quý phi, trong hậu cung, vẫn cần phải mưa móc ban đều, mới có thể khai chi tán diệp, ai gia thấy, Cố chiêu dung là một đứa trẻ tốt..."
Thái hậu còn chưa dứt lời, liền thấy hoàng đế bệ hạ nhếch miệng cười, nắm lệnh bài trong tay, ném xuống hộp rồi hướng tới trước điện phóng đi, vừa chạy vừa la lớn: " Ái phi, trẫm lấy được lệnh bài, chúng ta lấy được lệnh bài!"
Thái hậu:...
Bà nhìn chằm chằm bóng dáng của hoàng đế bệ hạ, chỉ cảm thấy mình muốn ngất tới nơi, hoài nghi rằng đây chỉ là ảo giác của bản thân, chỉ là một giấc mộng của bà, nếu không sao người vừa mới rồi còn đang trầm ổn, như thế nào đột nhiên lại thay đổi lớn như vậy?