Nhìn biểu tình trên mặt hoàng đế bệ hạ, Diêu Yến Yến phụt cười, ngồi ở trước bàn, một tay chống cằm nhìn hắn nói: " Bệ hạ, thần thiếp lừa người thôi, thần thiếp làm sao làm được nhiều đồ ăn như vậy?" Nàng vươn hai tay cho bệ hạ nhìn: " Người mau nhìn xem đôi tay này của thần thiếp, nếu mà nấu ăn nhiều lần, liền trở nên thô xấu, vậy phải làm sao bây giờ?"
Hoàng đế bệ hạ nhẹ nhàng thở ra, lập tức cầm hai tay của nàng mà vuốt ve một chút, thở dài: " Vất vả cho nàng rồi, về sau việc nấu ăn này liền giao cho đầu bếp đi, trẫm sao nỡ nhẫn tâm nhìn nàng làm lụng vất vả, chỉ cần có phần tâm ý này của nàng, là đủ rồi."
Diêu Yến Yến hờn dỗi mà liếc mắt nhìn bệ hạ một cái, lại thấy ánh mắt bệ hạ dao động, cũng không dám đối diện với nàng.
Diêu Yến Yến ngạc nhiên hỏi: " Bệ hạ, sao người lại không nhìn thần thiếp?"
Hoàng đế bệ hạ đã đổ đi ba món đồ ăn, lại nói dối nàng, giờ phút này chột dạ thật sự, đâu có dám đối diện với ái phi? Nhưng mà một lời nói dối đã nói ra, cũng chỉ có thể bịa ra thêm một lời nói dối khác để che lấp, hoàng đế bệ hạ vắt hết óc, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nghĩ ra được một lý do mới, nói: " Ái phi vì trẫm mà cực nhọc làm đồ ăn, trẫm lại đem chúng ăn hết sạch, không để lại cho nàng chút nào, trẫm thật sự rất áy náy."
Diêu Yến Yến lắc đầu nói: " Bệ hạ thích đồ ăn thần thiếp làm, còn đem những món ấy ăn sạch, thần thiếp cao hứng còn không kịp đây, đến bữa tối, ngự thiện phòng làm rất nhiều đồ ăn, thần thiếp ăn những món đó là đủ rồi."
Dứt lời liền có nội thị trình lên mấy đĩa đồ ăn, tất cả đều là những món nàng thích ăn, sắc, hương, vị đều đầy đủ, nàng ăn một lát, cười với bệ hạ nói: " Bệ hạ, người cũng nếm thử đi."
Hoàng đế bệ hạ vốn là đói bụng cả buổi trưa, lúc này bụng đói đến muốn kêu to, nghe vậy liền cầm chiếc đũa lên, tầm mắt bỗng nhiên chạm đến ba chiếc đĩa rỗng tuếch kia, chỉ còn lại một chút cặn nước luộc, ngừng lại một chút, liền thả đũa trong tay xuống.
Diêu Yến Yến thấy thế, ánh mắt khẽ động, khóe miệng cong lên, cười nói: " Bệ hạ không ăn sao?"
Hoàng đế bệ hạ liếc mắt nhìn những món mỹ vị trên bàn do ngự thiện phòng mang lên mà nuốt nướng miếng, cưỡng bách bản thân phải dời tầm mắt đi, lắc đầu cười gượng: " Ái phi ăn đi, mới vừa rồi trẫm ăn nhiều như vậy, quá no rồi, ăn không vô nữa."
Loading...
" Nga ~~" Diêu Yến Yến nhẹ nhàng nhả ra một âm thanh đầy ý vị thâm trường, ngay sau đó, ở trước mặt hoàng đế bệ hạ mà vui sướng dùng cơm tối.
Nàng làm ba món mặn, một món canh kia, chỉ có mỗi món canh đậu hủ là còn đỡ, Diêu Yến Yến lúc ăn cơm có uống một ngụm canh, đầu lưỡi nháy mắt bị một cổ hương vị cay xè chạm đến làm nàng gần như chết lặng, nàng nhắm mắt, thiếu chút nữa bị món ăn do chính mình làm làm " cảm động đến khóc".
May mắn hiện tại bệ hạ cũng không có nhìn nàng, nếu không sẽ phát hiện ngay ra sự khác thường của nàng.
Dùng xong cơm tối, Diêu Yến Yến lại lôi kéo bệ hạ đi tản bộ tiêu thực ở tẩm điện phi loan cung rộng mở, cho tới khi không còn sớm nữa, nàng liền lôi kéo bệ hạ cởi áo đi ngủ trước ánh mắt muốn nói lại thôi của hắn.
Giữa tẩm điện chỉ có một ngọn đèn dầu nho nhỏ thắp sáng, ánh sáng mông lung ấm áp hắt lên màn giường để lộ một thân ảnh đang hoạt động nhẹ nhàng.
Nàng cẩn thận mà dịch người, cố gắng không để phát ra một chút tiếng vang nào, bởi vì hoàng đế đang nằm ngay bên cạnh nàng, hai tay áp lên bụng, tư thế ngủ hết sức quy củ. Thời điểm dịch tới eo bệ hạ nàng liền ghé tai lại gần, nghe ra trong bụng hoàng đế bệ hạ đang phát ra một trận âm thanh "cô lỗ cô lỗ".
Âm thanh này cũng thật vang! Xem ra bệ hạ nhất định là đói thật sự.
Nàng có chút đau lòng rồi, làm sao bây giờ?
Tròng mắt Diêu Yến Yến xoay chuyển rồi sau đó xốc chăn lên, lần này đứng dậy lại cố ý gây ra động tĩnh. Nàng biết bệ hạ tuy nhắm mắt lại nhưng khẳng định là không có ngủ. Bởi vì hoàng đế bệ hạ một khi đã thật sử ngủ thì sẽ không bao giờ có tư thế như thế này.
Mà nàng đột nhiên xuống giường quả nhiên làm cho hoàng đế bệ hạ chú ý.
Hoàng đế bệ hạ ôm bụng, thật sự là bị đói đến ngủ không yên, hắn vì chờ để ăn thử món ăn mà ái phi làm, căn bản là bữa trưa cũng không có ăn, vẫn luôn để bụng đói chờ đến bữa tối, còn chưa ăn được mấy miếng lại nói dối là ăn quá no rồi, bởi vậy qua bữa tối lại chẳng dám ăn gì khác, bây giờ vẫn đang cố gắng chống lại cái đói.
Chính xác là đói đến váng đầu hoa mắt, thân thể mệt mỏi. Nhắm mắt lại liền như thấy được đồ ăn ngon qua lại trước mắt.
Lúc này phát hiện ái phi lén lút rời giường, hoàng đế bệ hạ ngủ không nổi liền mở to mắt, ngồi dậy nhìn về phía nàng. Lại thấy nàng mở ra ngăn tủ ở mép giường, từ bên trong lấy ra một hộp gỗ.
Hộp gỗ mở ra liền có một hương ngọt nhàn nhạt phiêu tán ra xung quanh, hoàng đế bệ hạ nuốt nước miếng một cái " ực", ngay sau đó bụng phát ra tiếng kêu như sấm, ầm vang rung động. Thanh âm thật sự quá lớn, nàng cũng không thể tiếp tục giả vờ không nghe thấy được nữa, trong lòng nàng bất đắc dĩ, sau đó quay người lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía người đang ngồi trên giường kia: " Bệ hạ, sao người tỉnh rồi?"
Hoàng đế bệ hạ không nghĩ ra được lý do gì, gấp đến độ muốn đổ mồ hôi. Lại nghe nàng ôn nhu nói: " Bệ hạ nhất định là cũng giống như thần thiếp, cũng đang đói bụng?"
Hoàng đế bệ hạ vừa kinh ngạc vừa chột dạ, lỗ tai ửng đỏ.
Diêu Yến Yến ôm hộp gỗ đi đến mép giường, đưa cho bệ hạ xem.
Trong ánh nến mông lung, hoàng đế bệ hạ nhìn thấy hộp gỗ kia được bọc vài tầng vải bông giữ ẩm, ở giữa đám vải bông kia là bảy tám chiếc bánh mứt táo bụ bẫm, còn tỏa ra nhiệt, hiển nhiên là vừa làm xong đã được bỏ vào ngay.
Hoàng đế bệ hạ ngày một đói bụng nhìn những miếng điểm tâm trước mắt, gian nan nuốt nước miếng.
Ngồi ở trước mặt là ái phi của hắn, khuôn mặt kiều mị trước ánh nến mờ ảo càng thêm tuyệt sắc, trên mặt nàng mang theo thần sắc buồn rầu, nói: " Bệ hạ, người không biết, mấy ngày nay, cứ đến nửa đêm, thần thiếp sẽ cảm thấy cực kỳ đói bụng, vì thế liền cho người chuẩn bị chút điểm tâm sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào, không nghĩ tới lại bỏ nhiều điểm tâm như vậy. Lượng cơm thần thiếp ăn người cũng biết đấy, sao còn ăn nhiều được như vậy."
Cho nên... ý nàng là.... Hoàng đế bệ hạ có chút không dám tin mà nhìn nàng.
Diêu Yến Yến kiều thanh nói: " Bệ hạ, ngài sủng ái thần thiếp như vậy, có phải là nên giúp thần thiếp ăn hết bảy cái, thần thiếp ăn một cái là đủ rồi. Cái này là bánh mứt táo, ngọt mà không ngấy, mềm mại ngon miệng, nếu lãng phí thì rất đáng tiếc nha!" Dứt lời, nàng duỗi tay cầm một cái, đưa tới bên môi hoàng đế: " Bệ hạ, người mau nếm thử, ăn rất ngon!"
Hoàng đế bệ hạ lập tức cúi đầu, há to miệng cắn một miếng to, hương thơm từ bánh mứt táo nháy mắt tràn đầy khuôn miệng, quả thật mềm mại ngon miệng, ngọt mà không ngấy. Hoàng đế bệ hạ dùng sức nhấm nuốt, ăn đến độ quai hàm phình lên, hai mắt càng ngày càng sáng, hai tròng mắt đen ánh lên ảnh ngược của ánh nến, phảng phất như chứa hàng ngàn ngôi sao, cứ như vậy mà một bên ăn điểm tâm, một bên chuyên chú mà ngắm nhìn Diêu Yến Yến chằm chằm, người vừa mới nãy còn buồn rầu, bây giờ trên mặt đã tụ đầy ý cười.
Đối với bộ dáng này của bệ hạ, Diêu Yến Yến cũng không khỏi lộ ra biểu tình tươi cười thật lòng, nàng lại đưa cho bệ hạ thêm một khối điểm tâm nữa, chính mình cũng cầm lên một khối, dùng cái miệng nhỏ nhấm nháp, nghĩ: Hừ! Bổn cung chính là người keo kiệt, hay thích gây thù! Bệ hạ dám đem đồ ăn ta vất vả làm mà đổ hết, xứng đáng chịu đói!
Nhưng mà... nhìn thoáng qua hoàng đế bệ hạ ăn bánh mứt táo đến hân hoan, trong lòng nàng lại mềm mại thành một đống. Nghĩ: nói cho cùng, bổn cung cũng là người tương đối khoan hồng độ lượng. Bệ hạ dù sao cũng là nam nhân của bổn cung, cả thân thể cũng phải tốt, sao nàng nỡ để hắn đói bụng cả đêm được đây?
Nhìn hắn một khối lại một khối ăn hết bánh mứt táo, phảng phất như đó là món ăn cực kỳ ngon, ý tưởng trong lòng nàng lại chuyển biến: Bổn cung về sau sẽ không bao giờ nấu ăn nữa, thật sự là khó ăn, may mắn là bệ hạ còn biết đổ đi. Nếu không, hắn còn phải chịu tội.
Nhớ tới việc sau khi hắn đổ đi đồ ăn nàng làm, bộ dáng ấp úng nói dối, Diêu Yến Yến liền cảm thấy đáng yêu cực kỳ. Vua của một nước đó, nếu không phải thực sự ngưỡng mộ nàng, làm sao phải chịu khổ như vậy?
Nghĩ đến đó, trong lòng Diêu Yến Yến chợt nóng lên, cúi người qua, hôn vào quai hàm bệ hạ một cái.
Hoàng đế bệ hạ nhai điểm tâm đến ngẩn ngơ, liền cứ vậy mà bị nghẹn.