hai tên Ninja còn lại đồng thời giơ đao chém tới Tang Bối Bối.
Tang Bối Bối nhắm chặt hai mắt. Trong lòng buồn bã, Trương Dương, em có thể đi gặp anh rồi!
Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy lưỡi đao hạ xuống người mình, bên tai thì nghe thấy tiếng xương gãy, hai tên Ninja đó vừa mới giơ đao Nhật Bản lên thì xương cổ đã bị người ta nắm lấy, chính là Trương đại quan nhân vào lúc sinh tử quan đầu đã kịp thời chạy đến, chỉ nhẹ nhàng vuốt một cái đã bóp vỡ xương cổ của đối phương.
Tang Bối Bối cảm thấy một bàn tay tóm lấy cánh tay cô ta, kéo cô ta từ dưới đất lên, sau đó nghe thấy giọng nói mộng oanh hồn nhiễu kia: "Cô bé, em không sao chứ?"
Tang Bối Bối nước mắt tràn mi: "Trương Dương." Nghe thấy giọng nói của Trương Dương, cảm thấy hô hấp và tim đập của hắn, Tang Bối Bối biết Trương Dương đã về, hắn cuối cùng cũng đã về.
Cố Giai Đồng nghe cũng nghe thấy tiếng gọi này của Tang Bối Bối, sau đó cô ta nghe thấy giọng nói của Trương Dương: "Tiêu Quốc Thành, hai ta hãy tính toán món nợ này thôi." Hô hấp của Cố Giai Đồng cơ hồ tạm dừng, nội tâm của cô ta bị hạnh phúc cực lớn bao phủ, loại hạnh phúc này khiến cô ta cơ hồ hít thở không thông.
Tiêu Quốc Thành nghe thấy giọng nói của Trương Dương, nội tâm hoảng sợ và kinh hãi tới tột đỉnh, hắn thật sự không thể tưởng tượng, Trương Dương đã được quan phương tuyên bố tử vong sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Tiêu Quốc Thành thậm chí không hề suy nghĩ đã từ bỏ chống cự, hắn xoay người bỏ chạy ra phía ngoài.
Phía sau tiếng kêu thảm không ngừng vang lên, Tiêu Quốc Thành sợ đến nỗi hồn phi phách tán, tuy rằng hắn không thể phán đoán ra tiếng kêu thảm này rốt cuộc đến từ bên ta hay là đối phương, nhưng hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
Sự xuất hiện của Trương Dương đã hoàn toàn xoay chuyển chiến cuộc, với vũ lực hiện tại của hắn, đối phó với đám võ sĩ Nhật Bản này quả thực có thể dùng từ chém chuối cắt dưa để hình dung, mấy chục Ninja ở trước mặt hắn không ngờ không có sức đánh một hiệp.
Trương đại quan nhân để bảo đảm an toàn cho Tang Bối Bối và Cố Giai Đồng, cho nên trước tiên ở tiến hành một phen tiêu diệt sát trong đại sảnh, sau khi xác định hai người an toàn thì mới tiếp tục truy kích Tiêu Quốc Thành.
Loading...
Điều này đã sáng tạo điều kiện chạy trốn cho Tiêu Quốc Thành.
Phương hướng chạy trốn của Tiêu Quốc Thành không phải cầu vượt, hắn từ cửa sau của phòng họp chạy ra, ở đó có một sân bay, một chiếc trực thăng đang chờ xuất phát ở đó.
Mĩ Huệ Tử suất lĩnh hai thủ hạ còn may mắn sống sót chờ đợi trước trực thăng, nhìn Tiêu Quốc Thành chật vật chạy tới, cô ta cũng hiểu rõ tối nay đại thế đã mất. Cô ta lớn tiếng nói: "Đại ca! chúng ta mau ly khai nơi này."
Tiêu Quốc Thành gật đầu, lúc này tiếng kêu đã từ phía sau truyền đến, Mĩ Huệ Tử phất phất tay, hai gã võ sĩ phóng tới lối vào, trong tay bọn họ không phải là võ sĩ đao thông thường, mà là súng tự động cỡ nhỏ, hỏa lực từ nóng súng phát ra, phong tỏa cửa vào.
Tiêu Quốc Thành xoay người lại, Mĩ Huệ Tử kéo tay hắn, thúc giục: "Đại ca, đi thôi."
Tiêu Quốc Thành bước lên trực thăng, trong sân bay, Liễu Đan Thần bị trói ngồi ở đó, Tiêu Quốc Thành gật đầu với cô ta, phong cách hành sự của hắn nhất quán là như vậy, luôn sẽ giữ lại một tấm vương bài trong tay, hiện tại cẩn thận nghĩ lại, lúc trước hắn sở dĩ mang Liễu Đan Thần đến Nhật Bản, không chỉ là xuất phát từ từ sự yêu thương đối với cô ta, thật ra ở trong xương tủy là xuất phát từ sự sợ hãi đối với Trương Dương, ngay cả chính hắn cũng không thể tin được Trương Dương lại chết dễ dàng như vậy, hiện tại tất cả quả nhiên đã nghiệm chứng.
Hai thanh phi đao đột nhiên bắn ra, ngắm vào giữa trón võ sĩ Nhật Bản cầm súng bắn, tiếng súng quàng quạc dừng lại.
Trương đại quan nhân xông lên bãy trực thăng, lúc này trực thăng đã bắt đầu cất cánh, bay lên độ cao chừng mười thước, Liễu Sinh Nghĩa Phu theo sát phía sau Trương Dương chạy đến. Hai người đều minh bạch nếu như để Tiêu Quốc Thành thoát đi, chỉ sợ về sau muốn bắt hắn sẽ khó như lên trời.
Liễu Sinh Nghĩa Phu giơ nỏ bắn dây bắn vào cánh trực thăng, nỏ dây xuyên qua khe hở của thân máy bay và cánh, quay một vòng.
Mĩ Huệ Tử giơ súng tự động lên bắn xuống dưới, hỏa lực dày đặc bức Liễu Sinh Nghĩa Phu không thể không vứt bỏ dây thừng, liên tục lăn lộn trên mặt đất để tránh đạn.
Trực thăng cuối cùng cũng thuận lợi bay khỏi sân bay, Tiêu Quốc Thành thở phào nhẹ nhõm, cũng không chờ hắn trầm tĩnh lại, liền cảm thấy thân máy bay chấn động, chính là Trương Dương lăng không từ trên sân bay nhảy ra, hai tay tóm chặt lấy sợi dây đó.
Mĩ Huệ Tử giơ súng tự động lên, lại phát hiện trong súng đã không còn đạn, cô ta móc súng lục ra, một tay bám lấy cửa khoang, một tay bắn xuống dưới.
Trương đại quan nhân trên dây thừng giống như linh viên bò lên, dùng dây thừng đong đưa tránh né đạn của Mĩ Huệ Tử trong không trung.
Mĩ Huệ Tử liên tiếp bắn trượt, mắt thấy Trương Dương càng lúc càng gần, cô ta rút võ sĩ đao chém dây thừng, bởi vì dòng khí rung chuyển, Mĩ Huệ Tử không thể chém trúng mục tiêu, mũi đao chém vào cánh, lập tức tia lửa bắn ra. Trước mắt lại đột nhiên mất thân ảnh của Trương đại quan nhân, trong lòng Mĩ Huệ Tử ngẩn ra, lại đột nhiên cảm thấy thân đao căng ra, một cỗ đại lực từ phía dưới truyền đến, lôi cả người cô ta ra khỏi cabin, Mĩ Huệ Tử phát ra một tiếng hét hoảng sợ, thân thể của cô ta từ trên cao rơi xuống.
" Mĩ Huệ Tử..." Tiêu Quốc Thành gần như điên cuồng mà hét lên, hắn giơ súng lên xông tới, điên cuồng bắn xuống dưới.
Thân hình của Trương Dương lại xuất hiện ở bên kia.
Người lái trực thăng vội vàng điều khiển trực thăng hoàn thành động tác nghiêng, ý đồ hắt Trương Dương ra khỏi trực thăng.
Trương Dương không bị hất xuống khỏi thân máy bay, nhưng Tiêu Quốc Thành bởi vì cú mất cân bằng đột ngột này mà ngã vào trong cabin, họng súng trong tay mất chính xác, viên đạn không ngờ lệch khỏi quỹ đạo, bắn trúng vào phi công, máu tươi hắt lên kính chắn gió của trực thăng, trực thăng lập tức mất khống chế, xoay tròn rồi lao xuống dưới.
Trương đại quan nhân tuy rằng lớn gan, nhưng lúc này cũng không khỏi sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Tất cả mọi người Phía dưới đều đang chú ý tình huống tiến triển trong không trung, liền thấy trực thăng xoay tròn rơi xuống, va lên kính thủy tinh của cầu vượt hình vòm, đầu máy bay chọc thủng kính, hơn phân nửa cabin cắm vào trong, Trương đại quan nhân trong khoảnh khắc phát sinh va chạm, bay vọt ra, hai tay nắm lấy phần đáy của cầu hình vòm.
Tiêu Quốc Thành mặt đầy máu, hắn một tay cầm súng, một tay tóm tóc Liễu Đan Thần, lôi cô ta đã ngất từ trước ra khỏi cabin, họng súng chỉ vào huyệt Thái Dương của Liễu Đan Thần, điên cuồng gầm rú: "Trương Dương, mày ra đây, mày ra đây, nữ nhân của mày đang ở trong tay tao, thằng con chưa ra tay của mày cũng ở trong tay tao. Đấu với tao à, ta sao để mày tận mắt nhìn thấy chúng chết trước mặt mày."
Tiêu Quốc Thành kéo Liễu Đan Thần lui về phía tòa nhà B, bọn họ vừa mới rời khỏi một đoạn thì trực thăng liền nổ tung, sóng khí cực lớn hất Tiêu Quốc Thành và Liễu Đan Thần đi, Liễu Đan Thần trong lần va chạm này đã tỉnh lại. Cầu vượt hình vòm nối hai tòa AB trong vụ nổ đã đứt đôi, trực thăng và cột thép khi bị bốc cháy thì rơi xuống.
Liễu Đan Thần nhìn hỏa diễm cháy rực, phát ra tiếng hét thảm tê tâm liệt phế: "Trương Dương."
Tiêu Quốc Thành cười ha ha, tiếng cười của hắn rất điên cuồng: "Hắn đã chết rồi! Hắn đã chết! Đây là kết cục khi đối nghịch với tao, mày cũng phải chết thôi, mày cũng phải chết." Hắn giơ súng chĩa về phía Liễu Đan Thần.
Cố Giai Đồng và Tang Bối Bối ôm nhau, nhìn quả cầu lửa rơi xuống, hai người đều bị cảnh tượng trước mắt khiến cho triệt để ngây ngốc, hạnh phúc đi quá sớm,mà bi thương thì lại tới quá nhanh, khiến họ trở tay không kịp, trong đầu họ trở nên trống rỗng.
Liễu Đan Thần lắc đầu, mắt đẹp rưng rưng: "Bỏ cái tay bẩn của mày ra." Cô ta từng bước đi đến cây cầu, trong lòng lặng lẽ thì thầm: "Trương Dương, em tới đây, em và anh sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, cả nhà chúng ta sẽ vĩnh viễn không chia lìa..."
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Liễu Đan Thần dang tay nhảy xuống, nhưng vào lúc này, một bàn tay thò ra, chuẩn xác bắt được Liễu Đan Thần, thân thể mềm mại của Liễu Đan Thần rung rung giữa không trung, cô ta mở hai mắt, nhìn thấy Trương Dương một tay tóm lấy đoạn cầu gẫy, một tay tóm lấy tay cô ta, trên khuôn mặt anh tuấn ang theo nụ cười vô hại: "Con mẹ nó."
Tiêu Quốc Thành tựa hồ từ hai tiếng kinh hô liên tiếp phát ra cảm thấy được gì đó, hắn giơ súng lên bước tới rìa cầu, nhìn thấy tình cảnh phía dưới thì lại giơ tay lên.
"Đi chết đi thằng chó." Cố Giai Đồng nhấc phục hợp cung, cung trong tay căng như trăng tròn, một mũi tên rời cung bay ra, mang theo sự phẫn nộ của cô ta bắn về phía Tiêu Quốc Thành với tốc độ kinh người.
Tiêu Quốc Thành nhìn thấy mũi tên bay về phía mình, hắn quay họng súng muốn làm động tác bắn cản, nhưng trước khi hắn hoàn thành động tác, mũi tên đã xuyên thấu ngực hắn, quán tính cường đại kéo thân thể hắn bay về phía sau, hắn trợn trừng hai mắt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng, khi thân thể hắn còn chưa rơi xuống đất thì tên nổ đã nổ tung, thân thể Tiêu Quốc Thành tứ phân ngũ liệt.
Một chiếc pháo hoa từ dưới đất bay lên, cho tới tận điểm cuối, nở rổ bên cạnh Liễu Đan Thần, Trương Dương kéo Liễu Đan Thần, ôm chặt vào lòng, khói lửa trong bầu trời đêm lúc này không ngờ lại rực rỡ và sáng lạn đến vậy.