Sáng hôm sau vẫn ăn cháo, Chu thị quản phòng bếp, trong lòng bà có tính toán rõ ràng, Thẩm Hi Hòa còn phải đọc sách, ăn quá ít không được, Thẩm lão gia tử là chủ gia đình, Đại Lang Nhị Lang của Thẩm gia một người làm nghề mộc, một người làm ruộng, nếu ăn ít thì không có sức làm việc.
Cho nên nam nhân có thể ăn nhiều, nữ nhân thì ăn ít lại, đến lượt Cố Tiêu chỉ có một chén cháo nhỏ.
Hai bữa đều ăn cháo, Cố Tiêu mới hiểu được màn thầu trưa ngày hôm qua có bao nhiêu đáng quý, nguyên chủ muốn chạy cũng không lạ, chờ cô tích góp đủ bạc, cũng sẽ rời khi, đi càng xa càng tốt.
Làm việc không bao lâu liền bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, cơm trưa của Thẩm gia mười năm như một, ăn đều ăn không đủ no,làm sao sẽ thay đổi món ăn đa dạng chứ.
Cơm của Thẩm Hi Hòa giống ngày hôm qua, hai cái màn thầu cùng một đĩa đồ ăn, còn có một quả trứng gà nóng hầm hập.
Mà màn thầu cho Cố Tiêu cũng đặt ở trong rổ.
Cố Tiêu đem theo lồng dế, đi bộ đến thị trấn dưới ánh nắng mặt trời,bây giờ tuy rằng không nóng lắm, nhưng ở bên ngoài lâu như vậy cũng bị phơi đến hoảng, Cố Tiêu đi rất nhanh, ở trên đường còn bắt được hai con dế,bèn bỏ mỗi con vào mỗi chiếc lồng.
Cô chờ Thẩm Hi Hòa tới lấy cơm, trong lòng cân nhắc nên bán lồng này cho ai.
Thư viện có học sinh nghèo, cũng có người có gia cảnh giàu có, bảy tám tuổi là độ tuổi yêu thích chơi những thứ này.
Cố Tiêu chỉ mong Thẩm Hi Hòa ra nhanh một chút, ăn xong mình còn phải đi làm chính sự.
Loading...
Cô đứng ở cửa thư viện, đợi trong chốc lát mới thấy Thẩm Hi Hòa đi ra, Cố Tiêu đem rổ đưa qua, “Tam ca, huynh tranh thủ ăn lúc nóng.
”Cố Tiêu trong lòng nhớ thương việc bán lồng, cho nên đi tương đối nhanh, cơm bên trong vẫn còn nóng, Thẩm Hi Hòa nhất thời không biết nói cái gì, hắn tiếp nhận cơm, cúi đầu không nói gì.
Cố Tiêu nhìn Thẩm Hi Hòa ăn, màn thầu lớn cỡ hai nắm tay, một cái trứng gà, Thẩm Hi Hòa rất nhanh đã ăn xong.
Thiếu niên mười lăm tuổi, đúng là tuổi có thể ăn nhất, nhưng thân hình Thẩm Hi Hòa vẫn rất mảnh khảnh.
Cố Tiêu chống cằm nói: “Chờ muội kiếm được tiền,sẽ mua đồ ăn ngon cho huynh.
”Thẩm Hi Hòa là nam chính, lấy lòng nam chính cũng không có hại gì, sau này Thẩm Hi Hòa làm quan, khẳng định sẽ không thiếu chút tiền này của cô.
Thẩm Hi Hòa ăn xong, đem cái đĩa thả vào trong rổ, “Nói mẫu thân không cần quá vất vả, ta ngày thường chép sách cũng có thể kiếm tiền.
”Đối với những gì Cố Tiêu nói, hắn cũng không để ở trong lòng.
Cố Tiêu đáp ứng, đem rổ thu dọn, “Muội biết, Tam ca huynh đi về trước đi.
”Thẩm Hi Hòa gật gật đầu.
Dịch giả: Hoa Hoa HạCố Tiêu không muốn trở về ngay bây giờ, cô nhìn Thẩm Hi Hòa vào thư viện mới đem lồng để trong lòng ngực lấy ra, chiếc lồng xanh biếc lóe ra ánh sáng nhạt dưới ánh mặt trời, dế bên trong xanh biếc như ngọc,tuyệt đẹp.
Cố Tiêu lớn lên đẹp, xách theo lồng dế hấp dẫn người khác chú ý.
Trong thư viện có không ít học sinh, không thiếu người có gia cảnh khá giả trong tay có một ít tiền tiêu vặt, ngày thường ngoài việc đọc sách ra, chính là đấu dế, ai mà không muốn có được một lồng dế thật đẹp chứ.
Cố Tiêu đi xung quanh một vòng, liền có người vỗ bả vai cô.
“Tiểu cô nương,lồng dế này của cô nương có bán không?”Cố Tiêu quay đầu lại, người tới một thân tơ lụa màu xanh lam, trong tay còn cầm quạt xếp, Cố Tiêu bất động thanh sắc đánh giá, sau đó gật gật đầu.
“Lồng dế này ba văn một cái, nếu thiếu gia mua hai cái, có thể giảm cho ngài một văn tiền.
” Cố Tiêu cũng không chắc hắn có thể mua hay không, cho nên ánh mắt có chút thấp thỏm.
Tiểu thiếu gia cầm cây quạt gõ gõ lòng bàn tay, ba văn tiền cũng không nhiều, nhưng lồng dế bằng cỏ này qua mấy ngày sẽ úa vàng, đến lúc đó không còn đẹp nữa……Cố Tiêu nói: “Hiện tại đang giữa tháng ba, cây cỏ xanh biếc, đợi đến sau này, mỗi lồng dế đều sẽ có một vẻ đẹp khác nhau, lồng dế hôm nay chắn chắn sẽ khác với lồng dế của ngày mai.
”Tiểu thiếu gia cân nhắc đạo lý này, hắn liền lấy tiền ra mua hai cái lồng dế, huýt sáo trêu đùa với con dế bên trong.
Cố Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cô dùng sức nắm chặt năm đồng tiền, cô có thể mỗi ngày đều đan lồng dế, chậm rãi tích góp tiền rồi từ từ sẽ tích góp đủ.
Cố Tiêu lấy ra ba đồng tiền, không về Thẩm gia, mà là đi dạo chợ.
Việc cấp bách là lấp đầy bụng.