Từ Ấu Vi nói xong chỉ muốn cắn lưỡi vì xấu hổ, gì mà lưỡng tình tương duyệt, đúng là nàng thích Sở Hoài, nhưng Sở Hoài chưa từng thể hiện tâm ý của hắn. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và watpad của Gà]
Nên dù nàng đơn phương thích cũng có ích gì.
Lưỡng tình tương duyệt.
Sở Hoài đứng hình tại chỗ, thầm nhắc lại bốn chữ này trong đầu.
Bọn họ là lưỡng tình tương duyệt.
Suốt đoạn đường vừa rồi không hề dễ dàng, hắn đem theo hai người nên chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bị phát hiện. Hơn nữa rời rất lạnh mà vết thương sau lưng hắn vẫn chưa khỏi, đến bây giờ còn đau nhức không thôi. Nhưng vừa nghe Từ Ấu Vi nói lời này, Sở Hoài lập tức cảm thấy đoạn đường gian khổ kia rất đáng giá, hốc mắt hắn chợt nóng lên, mở miệng muốn nói vài lần vẫn không thành lời.
Thanh âm Sở Hoài khô khan: “Đúng vậy, lòng ta đã có ý trung nhân, vừa nghe Hoàng thượng muốn chỉ hôn ta liền chạy suốt đêm rời khỏi kinh thành.”
Nói tiếp: “Lúc rời đi…Nàng đã dặn không được nhìn những cô nương khác, cho nên ta không hề nhìn ai cả. Thậm chí ta cũng không nhìn Cố Thừa Lâm cùng Tô Uẩn Chi.”
Từ Ấu Vi: “Thật sao?”
Sở Hoài gật đầu: “Thật.”
Loading...
Hắn đã có người trong lòng tất nhiên sẽ không quan tâm đến người khác, không cần nhìn cũng biết, bất kỳ ai cũng không thể vượt qua Từ Ấu Vi. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và watpad của Gà]
Từ Ấu Vi cong khóe môi cười khẽ: “Vậy thì tốt, được rồi, huynh nhanh đi rửa mặt chải đầu một chút, có việc gì thì gọi ta, ta sẽ ở ngay bên ngoài thôi.”
Nếu còn không tắm nước sẽ lạnh.
Sở Hoài: “Đừng canh, ta không cần gì cả.”
Từ Ấu Vi lại nói: “Ta ở bên ngoài cửa giúp huynh an tâm một chút, có vui không?”
Điều đó là đương nhiên, chỉ cần nghĩ đến Từ Ấu Vi hắn đã rất vui.
Thấy Sở Hoài im lặng không nói, nàng mới lên tiếng: “Cứ vậy đi, ta ra ngoài trước.”
Cửa mở ra rồi nhẹ nhàng khép lại, xuyên qua tầng giấy mỏng bên cửa sổ có thể nhìn thấy bóng dáng yểu điệu của Từ Ấu Vi, nàng đang đứng cách đó không xa.
Sở Hoài mím môi nở nụ cười, nhìn thoáng qua căn phòng rồi lần lượt cởi từ áo khoác đến trung y, trong đầu Sở Hoài bây giờ đều tràn ngập hình bóng Từ Ấu Vi nên lúc trút bỏ quần áo không chú ý làm rách vết thương ở sau lưng. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và watpad của Gà]
Trán hắn thấm ra một lớp mồ hôi, áo khoác đã dính máu có những chỗ còn đỏ tươi, có nơi thì đã khô lại. Sở Hoài vội vã gom quần áo đi đốt, sau đó mới bắt đầu tắm rửa, tắm xong tự mình bôi thuốc trên lưng, lại đem chỗ tro đốt quần áo đổ vào thùng tắm.
Từ Ấu vi đứng bên ngoài cửa đã sớm sốt ruột: “Sở Hoài, huynh xong chưa?”
Sở Hoài vội vàng thu dọn: “Ừ.”
Hắn mở cửa ra: “Xong rồi.”
Từ Ấu Vi nói: “Huynh nghỉ một lát đi, ta đi lấy cơm cho huynh.”
Vẫn còn nước dùng nên nàng nấu cho Sở Hoài một bát mì. Sau một khắc Từ Ấu Vi bê mì đi vào: “Tẩu tử làm thêm thức ăn, còn cái này là ta nấu đó, ăn khá ngon.”
Sở Hoài ngồi vào bàn: “Ừm, hẳn là rất ngon.”
Từ Ấu Vi bước vào đi ra phía sau Sở Hoài, lúc đến Sở Hoài mặc bộ quần áo màu đen, tắm xong chuyển sang bộ màu trắng ngà. Nàng phát giác ra hai vệt màu đỏ sau lưng hắn. Từng có kinh nghiệm dùng đao đâm người nên nàng biết đây là máu.
Sở Hoài không hiểu tại sao nàng đột nhiên ngẩn người, thăm dò gọi: “Ấu Vi?”
Từ Ấu Vi đặt mì xuống, nàng hỏi: “…Huynh bị thương? Hoàng thượng phạt huynh?”
Sở Hoài theo bản năng nhìn ra sau lưng: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, người luyện võ bị thương là chuyện bình thường, nàng đừng lo.”
Chỉ chịu mấy roi ít ỏi, nhưng vì roi kia ngâm trong nước muối nên lâu lành hơn, tuy nhiên vết thương cũng không quá đáng ngại. So với vết thương mà Từ Yến Chu đã chịu chẳng tính là gì. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và watpad của Gà]
Từ Ấu Vi gắt gỏng: “Chính huynh không quan tâm chẳng lẽ ta không được để ý? Sở Hoài, huynh chỉ cần mở miệng ta sẽ bôi thuốc cho huynh mà!”
Sở Hoài chớp mắt: “Cái này, không tốt…”
Chuyện này sao có thể, nhưng…Sở Hoài nghĩ.
Cuối cũng hắn vẫn thỏa hiệp với bản thân: “Vậy thì Ấu Vi, nàng giúp ta bôi thuốc nhé.”
Những vết thương trên lưng Sở Hoài chồng chéo vào nhau, bôi một ít thuốc cuối cùng máu cũng ngừng chảy.
Nhưng mì đã lạnh và nở đặc quánh.
Từ Ấu Vi muốn đi nấu một bát khác, Sở Hoài vội ngăn lại: “Ta ăn bát này, không cần làm lại.”
Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn: “Vậy huynh ăn chậm thôi, không đủ ta sẽ nấu thêm.”
Bát mì rất lớn, sợi mì cũng nhiều nên ăn khá lâu, càng ăn càng thấy nhiều. Ăn xong, Sở Hoài đã no bụng.
Hắn thật thà khen: “Ăn rất ngon.”
Từ Ấu Vi: “Tẩu tử ta làm mì với thức ăn đương nhiên là ngon rồi, sang ngày mai huynh sẽ thấy còn nhiều món ngon hơn.”
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và watpad của Gà]. Hai người ngồi rất gần chỉ cách một khoảng nhỏ ở giữa, Sở Hoài có thể nhìn thấy rõ hàng mi dài cong vút của nàng. Từ Ấu Vi quay đầu muốn đứng lên thu dọn bát đũa đi rửa, chẳng qua vì ngồi đã lâu chân sớm tê cứng, vừa đứng lên liền lung lay muốn ngã.
Cơ thể Từ Ấu Vi lung lay đổ trước đổ sau rồi bổ nhào vào trong lòng Sở Hoài. Như có một tia lửa bắn ra giữa hai người, nàng bất chợt hôn lên mặt hắn.
Chỉ cần Sở Hoài quay đầu sang, môi của hai người có thể sẽ chạm vào nhau, nhưng Sở Hoài vẫn không dám nhúc nhích dù là một cử động nhỏ.
Từ Ấu Vi vội vã bám vào cánh tay hắn đứng dậy, sau đó cúi đầu xuống in dấu lên môi Sở Hoài.
Vừa chạm vào đã tách ra.
Nàng nói: “Huynh nghỉ ngơi đi.”
Lập tức bưng chén bát chạy chậm ra ngoài, nàng phát hiện trái tim mình đang đập thình thịch như trống bỏi, trên mặt cũng xuất hiện rạng đỏ bất thường, nàng tự cảm thấy bản thân thật sự quá lớn gan.
“Phù…”
Lấy tay quạt gió chờ mặt bớt nóng mới trở lại nhà bếp.
Trong bếp không có ai vì Cố Diệu đã tới địa lao.
Từ khi đám người Chu Tước Vệ rời khỏi, ngục tối dạo gần đây yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ còn lại năm người bị bắt đầu tiên, an phận tiếp tục trồng đậu mầm để được hưởng thụ mùi vị thịt thà mỗi ngày.
Có điều, ba người Cố Thừa Lâm, Tô Uẩn Chi và Phúc Lộc vừa bị ném vào ngục đã bị hắt nước lạnh ép tỉnh. Đầu tháng hai nước lạnh như băng, chỉ cần một gáo ba người kia đã giãy giụa tỉnh lại.
Cố Thừa Lâm và Tô Uẩn Chi vốn dĩ bị ngất đi, kết quả bị một bầu nước lạnh hắt vào người mà run lên vì lạnh. Sau một hồi rùng mình, cả ba bắt đầu thăm dò xem đang ở nơi nào, bọn hắn chỉ quen sơ qua Sở Hoài, nhưng càng quen biết với Từ Yến Chu hơn. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và watpad của Gà]
Cố Thừa Lâm trợn mắt quát to: “Từ Yến Chu! Cố Diệu…Lưu Vĩ Trạm…Các ngươi! Chỗ này là Vân Thành!”
Môi Tô Uẩn Chi run lên, sắc mặt tái nhợt, ngược lại Phúc Lộc trấn định hơn hai người kia rất nhiều. Hắn bình tĩnh lau bọt nước trên mặt, quát lớn: “Loạn thần tặc tử!”
Cố Diệu lặng thinh, trực tiếp hắt thêm một gáo nước lạnh khiến Phúc Lộc bị sặc liên tục ho khan, tròng mắt tràn đầy hận ý: “Loạn thần tặc tử! Cho dù ngươi có giết ta…”
Hắn thở hổn hển nói tiếp: “Các ngươi bắt cóc hai mệnh quan triều đình, có ý đồ muốn làm phản, danh bất chính ngôn bất thuận! Nếu còn muốn sống thì lập tức thả bọn ta ra, dập đầu cầu xin Hoàng thượng tha tội, Hoàng thượng là người hiền hậu sẽ tha cho các ngươi một con đường sống…”
Phúc Lộc run lẩy bẩy nói hết, hắn vừa lạnh vừa sợ Từ Yến Chu sẽ thẳng tay giết chết hắn.
Hai người còn lại là Cố Thừa Lâm và Tô Uẩn Chi đã có tuổi, năm nay cũng sắp đến năm mươi, lại còn phải trải qua một quãng đường dài chịu xóc nảy, trừ lúc ăn cơm được thoải mái một chút thì những thời gian còn lại đều bị trói chặt. Hơn nữa càng giãy dụa dây thừng sẽ càng siết vào da thịt.
Hai người bọn hắn rất sợ chết, Cố Thừa Lâm vội vã xun xoe: “Từ Yến Chu, ta biết ngươi vì chuyện lưu đày mà lòng không cam, nhưng việc này nào có liên quan gì đến bọn ta, ngươi thả bọn ta ra…”
Từ Yến Chu dùng ánh mắt lạnh như băng quan sát hắn, mở miệng: “Không liên quan?”
“Từ gia gặp chuyện thật sự không liên quan đến các ngươi?”
Từ Yến Chu khó hiểu nhìn Cố Thừa Lâm: “Nếu đã không liên quan, vậy tại sao trong ngày đại hôn người gả vào Từ gia là Cố Diệu, mà tên người trong hôn thư lại là Cố Nguyệt?”
Cố Thừa Lâm bị hỏi đến nghẹn họng, bảo hắn phải trả lời thế nào. Khi đó chỉ còn hơn nửa tháng là đến hôn kỳ, nữ nhi của hắn đã bắt đầu ở trong nhà thêu giá y, toàn phủ trên dưới đều tất bật chuẩn bị cho hôn sự của Cố Nguyệt. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và watpad của Gà]
Từ của hồi môn to dày cho đến bà mối, ma ma chải đầu…
Chính bản thân hắn cũng rất vừa lòng người con rể Từ Yến Chu này, hơn nữa vì sủng ái đích nữ Cố Nguyệt nên của hồi môn nhiều hơn những đứa con gái khác năm phần. Hắn cũng đã từng mong sau khi hai người thành thân sẽ chung sống hoà thuận với nhau, phu thê cầm sắt hòa minh.
Vì đó chính là Từ Yến Chu, tuổi còn trẻ đã làm đại tướng quân bảo vệ Tây Bắc, tương lai tiền đồ vô lượng, chưa biết chừng sau này còn được phong hầu phong vương.
Chính vào lúc ấy, Hoàng thượng bí mật triệu hắn tiến cung, nói cho hắn biết Từ Yến Chu có dị tâm. Hoàng thượng nhận thấy hắn mấy năm nay làm việc cẩn trọng, khuyên hắn nhanh chóng hủy mối hôn sự này tránh làm nữ nhi chịu khổ tai ương.
Cố Thừa Lâm phải làm sao để ứng phó đây, hôn sự này sớm đã định dưới sự chứng kiến của nhiều bá tánh, nếu hắn bỗng nhiên đơn phương trừ bỏ hôn ước, bá tánh sẽ nghĩ thế nào về Tĩnh Viễn Hầu?
Cho nên Cố Thừa Lâm liền nghĩ ra cách “trộm long tráo phụng”, thay người gả sang. Hắn không chỉ có một đứa con gái là Cố Nguyệt, miễn là gả con gái qua, sau này thế nào không còn là chuyện của hắn. Thậm chí dù Từ gia phát hiện ra, bọn họ cũng chẳng thể làm được gì. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và watpad của Gà]
Đến lúc đó, có lẽ bọn họ đã bị lưu đày.
Trong vòng nửa tháng, Cố Thừa Lâm biết được rất nhiều bí mật. Bao gồm Từ Yến Chu nảy sinh “dị tâm” như thế nào, tại sao lại đến trễ quân tình, tại sao bị Đột Quyết tính kế, trúng một tên vào ngực trái sống chết không rõ.
Hoàng thượng cho rằng Từ Yến Chu nhất định sẽ chết, đáng tiếc Từ Yến Chu phúc lớn mạng lớn. Khi người được đưa về kinh thành, một đám lão thần quỳ hai canh giờ trong ngoài cửa điện can dán, Chu Ninh Sâm sau nhiều lần xác nhận Từ Yến Chu chỉ còn một hơi tàn, căn bản không thể sống sót mới hạ lệnh lưu đày.
Thế nhưng Cố Thừa Lâm không ngờ tới Từ Yến Chu còn sống, không chỉ sống mà còn sống rất tốt, rất khỏe mạnh.
Cố Thừa Lâm: “…Từ Yến Chu, Nguyệt Nhi vì nhiễm bệnh nặng cho nên mới nhường Diệu Nhi gả cho ngươi, mọi việc đều có nguyên do cả, nào có ẩn tình gì đâu.”
“Ta cũng mừng vì Nguyệt Nhi không gả sang, nếu không một nữ nhi yếu đuối như nó phải chịu bao nhiêu khổ sở đây.”
Hồn của nguyên thân đi đến nơi nào còn chưa biết, quả thật Cố Diệu không phải con gái của hắn. Nhưng dù không phải khi nghe những lời này của Cố Thừa Lâm cũng khiến người ta lạnh tâm.
Cố Nguyệt là con gái hắn, vậy nguyên thân không phải ư? Hắn sợ Cố Nguyệt chịu khổ, còn nguyên thân thì sao?
Trong [Tỏa Cung Trường] nguyên thân vì bị người khi dễ mà chết thảm, thậm chí phụ thân ruột thịt Cố Thừa Lâm cũng không hay biết. Cuối cùng Tĩnh Viễn Hầu phủ nhận kết cục gì, trong sách không đề cập đến. Có lẽ là thăng quan tiến chức, nhận vô vàn ân sủng.
Từ Yến Chu cau mày: “Ngươi đang nói tiếng người sao?”
Cố Thừa Lâm thầm kinh ngạc, hắn đã nói gì mà thành không giống tiếng người, một thứ nữ không được hắn yêu thương, còn muốn hắn suy tính cho nàng hay sao?
Cố Thừa Lâm giương giương tự đắc: “Không phải bây giờ các ngươi đang sống rất tốt đó sao, nhắc đến thì bản quan cũng là nhạc phụ của ngươi, nhưng ngươi xem ngươi đã làm gì…”
Bất chợt rít lên tiếng thét đau đớn, thanh đao trong tay Từ Yến Chu cắm thẳng vào đầu vai Cố Thừa Lâm, khiến hắn sắp ngất đi vì đau. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và watpad của Gà]
Từ Yến Chu tức giận đến mức không nói thành lời, Cố Diệu chạm khẽ vào tay chàng: “Nhạc phụ? Ngươi xứng sao?”
“Ngươi lấy đâu ra mặt mũi làm nhạc phụ?” Nàng tiếp tục; “Ngày đại hôn bị xét xử lưu đày, chỉ có nương ta cho ta năm mươi lượng bạc, còn ngươi thì sao, ngươi đã làm được gì?”
Cố Thừa Lâm chịu đựng đau đớn tiếp tục giễu cợt: “Không có ta ngươi có thể gả vào Từ gia sao? Một thứ nữ như ngươi lấy tư cách gì gả vào Từ gia!”
Nhiều lời vô ích, có một số việc cũng không cần bọn họ tự mình nói ra.
Cố Diệu phân phó: “Tách ba người ra ba nơi, trực tiếp dụng hình.”
Xương cốt Phúc Lộc rất cứng, cho dù dùng hình cũng không hé răng nói nửa câu. Nhưng Cố Thừa Lâm vừa bị thương bả vai, chịu không nổi vài cái đã ngất lịm. còn Tô Uẩn Chi vốn dĩ là quan văn, tay không thể nâng vai không thể gánh, chỉ mới nhìn thấy bàn ủi đỏ hồng đã thất thanh kêu to: “Ta nói ta nói…”
Tô Uẩn Chi không biết được nhiều, thật sự chẳng bao nhiêu, hắn chỉ biết nguyên nhân Từ Yến Chu bại trận là do Hoàng thượng nhúng tay vào.
Tô Uẩn Chi thành khẩn thề: “Những cái khác ta thật sự không biết, ta thề với trời, thật sự không biết, nếu có điều gì giấu giếm sẽ bị sét đánh!”
Vậy nên chỉ còn cách tra hỏi ở chỗ Cố Thừa Lâm và Phúc Lộc.
Tuy nhiên bọn hắn vẫn cố chấp ngậm miệng, hiện tại cũng không có cách nào để tra xét, thấy trong địa lao nồng nặc mùi máu tươi, Từ Yến Chu đành nói: “Về trước đã.”
Lưu Vĩ Trạm và Chu Tước Vệ cũng bị Phúc Lộc văng nước bọt đầy đầu, công phu mắng chửi của tên hoạn quan này quả thực rất lợi hại, chịu nhiều hình phạt tàn nhẫn vẫn kiên quyết không khai. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và watpad của Gà]
Xương cốt cứng rắn là thế, vì sao lúc Sở Hoài uy hiếp hắn không liều chết chống cự mà phải vội vã mở cửa thành?
Thật ra Phúc Lộc chỉ đang đánh cược bọn họ chắc chắn sẽ không giết hắn, chỉ cần không chết thì chịu một chút đau đớn da thịt chẳng tính là gì.
Lưu Vĩ Trạm chép miệng, quay đầu nói với mấy người Giang Nhất: “Các ngươi nhìn đi, thế mới biết đã đối xử với các ngươi tốt thế nào.”
Một mình hắn bị ăn hai mũi tên đó, một ở bả vai một trên cánh tay, đếm không xuể những vất vả, chịu dày vò tẩy não còn phải chăm chỉ xay đậu, canh vườn rau. Nếu so với người bị trúng trên gấp đôi như hắn, chỉ có Chu Tước Vệ mệnh tốt chưa từng đổ máu.
Giang Nhất nghi hoặc: “So đo cái này làm gì?”
“Đúng vậy, phân bua cái này làm gì, sao không so xem ai ăn được nhiều hơn, đừng so ai bị đánh nhiều hơn…”
Mặt Giang Tam đen một cục: “Ăn nhiều mà cũng đem ra so sánh hả? Các ngươi có chút liêm sỉ được không…Thật là mất mặt.”
Giang Nhất thở dài, chuyện tới nước này cũng không biết phải làm sao mới tốt.
Những gì Tô Uẩn Chi nói đều đúng, Hoàng Thượng thật sự đã bày mưu tính kế hãm hại thần tử, cũng vì việc này mà trước đó đã bí mật lệnh cho bọn họ tìm kiếm Từ Ấu Vi, xem ra…
Giang Nhất không biết phải nói thế nào, bọn họ là Chu Tước Vệ chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho Hoàng thượng, nên hướng về Hoàng thượng, nhưng mà có câu há miệng mắc quai, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, của cho là của nợ. Họ đã ăn rất nhiều bữa cơm, vô số trứng gà và hàng chục cân thịt heo…Mỗi lần nghĩ đến Giang Nhất chỉ cảm thấy đau đầu, bụng cũng đói cồn cào.
Giang Nhất: “Cái này thì có gì mà mất mặt, người xưa đã nói ăn được là phúc, ta đây có phúc lớn nhé.”
Hơn nữa làm việc quen tay, giỏi nhất chính là tay nghề trồng hoa màu, dù sao có làm việc làm cũng là huynh đệ bọn hắn khai đao trước. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và watpad của Gà]
Tuy nhiên lúc ngẫm lại đám người Chu Tước Vệ vẫn cảm thấy hốt hoảng, nếu như lúc đó bọn họ làm ra mấy chuyện thương thiên hại lý*, cho dù chỉ một chút, có phải cũng sẽ nhận lấy kết cục giống mấy người Cố Thừa Lâm hay không?
*Thương thiên hại lý: Chuyện vô lý
Nhưng đúng là có một số người, ngay cả làm việc cũng không xứng, chỉ xứng ăn bánh bao đen. Thậm chí chỉ nên cho ăn nửa cái bánh bao đen, thêm bát nước lạnh, chấm hết.
Dọc đường đi Sở Hoài chỉ cho bọn hắn ăn bánh nướng lương khô, ít ra vẫn được tính là ăn uống đàng hoàng, nay bánh bao đen đã ít hơn nửa cái, lại còn khô khan khó nuốt.
Nghe ngục tốt nói chỉ có nửa cái bánh bao và một chén nước lã, ngoài ra không còn cái khác. Miệng vết thương của Cố Thừa Lâm đau nhức, lại phải nuốt bánh bao nghẹn cổ họng, hắn ghét bỏ nói với ngục tốt: “Ta không muốn ăn thứ này.”
Ngục tốt thò tay qua giật lấy: “Không ăn thì đưa đây!”
Bây giờ đến cả cái bánh bao cũng không còn.
Chưa bao giờ Cố Thừa Lâm phải chịu nỗi nhục nhã thế này, đến một tên ngục tốt cũng dám lên mặt với hắn, hắn cả giận gào lên: “Gọi Từ Yến Chu đến đây, không phải, gọi Lý thị đến đây!”
Lý thị là thiếp thất của hắn, không biết đã giáo dưỡng con gái như thế nào mà ngay cả phụ thân cũng không nhận.
Ngục tốt: “Phi!”
Cố Thừa Lâm: “Ngươi!”
Ngục tốt: “Ha, tướng quân đã dặn, chừng nào ngươi nghĩ thông suốt rồi, lúc đó mới được gặp ngài ấy.”
Vết thương của Cố Thừa Lâm bất chợt đau đớn dữ tợn, Từ Yến Chu chỉ cho hắn một tấm vải thưa mà không cho thuốc, bây giờ máu mới chỉ miễn cường ngừng chảy.
Phúc Lộc bị thương nặng hơn, vết roi quất cùng bàn ủi chồng chất lên nhau, nhưng hắn vẫn cố ăn hết bánh bao đen và uống nửa bát nước. Hắn không biết Cố Thừa Lâm và Tô Uẩn Chi bị nhốt ở chỗ nào, càng không biết bọn họ đã khai ra những gì, tuy nhiên hắn nhất quyết không khai, cũng không thể khai. Không nói ít nhất vẫn còn một con đường sống.
Cho nên dù đánh đến da tróc thịt bong nhưng hắn không mở miệng, đám người kia cũng không thể làm gì được. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và watpad của Gà]
Chu Ninh Sâm đã biết Sở Hoài trốn đi, dọc đường không bị đuổi kịp đã xem như may mắn, nhưng Cố Diệu không dám trông mong gì nữa. Phỏng chừng hiện tại Chu Ninh Sâm đã hận không thể giết chết cả nhà bọn họ, hắn sẽ hạ ý chỉ chiếu cáo thiên hạ rằng Từ gia có ý đồ mưu phản, tội đáng trừng trị.
Cố Diệu: “Không nhất thiết phải tra hỏi từng người, chỉ cần có một người chịu nói là được.”
Sau đó bắt những người còn lại ấn dấu vân tay làm chứng.
Từ Yến Chu: “Được, nếu vẫn không chịu khai vậy sẽ dùng cách của nàng.”
Từ Yến Chu há miệng thở dốc, chàng hận không thể ngay lập tức lăng trì Cố Thừa Lâm, nhưng nếu không có hắn chàng sẽ không bao giờ gặp được Cố Diệu. Vậy mà tên Cố Thừa Lâm kia còn dám giễu cợt bọn họ sống khá tốt, sao hắn có thể nói ra những lời như thế.
Khoảng thời gian kia có bao nhiêu khổ sở hắn làm sao hiểu được, Cố Diệu thiếu chút nữa bị Lý Thành lượng làm nhục, nàng kiên trì cõng chàng đi tìm đại phu trị thương, khi đó chàng đã thực sự có ý định để nàng rời đi càng xa càng tốt, đừng quan tâm đến chàng nữa. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và watpad của Gà]
Nhưng Cố Diệu thì sao?
Dừng chân ở Ngọc Khê Sơn, nàng tự mình đi lên núi săn thú hái trái cây, hồ nước mặn xa dù xa nàng vẫn đi qua đi lại rất nhiều lần. Nàng vào thành lên trấn trên mua thuốc và nhân sâm cho chàng. Sau này khá hơn bọn họ đi cùng nhau, đường trở về gặp mưa lớn nàng còn che mưa cho chàng.
Bây giờ có cuộc sống dễ chịu, sẽ không nhớ đến những vất vả trước kia hay sao?
Cố Diệu đã cứu chàng, cứu Từ gia, cả đời này chàng thầm ghi tạc trong lòng. Chàng cảm thấy dù có bù đắp cho Cố Diệu bao nhiêu chăng nữa cũng không đủ.
Chàng lên tiếng an ủi: “Đừng để những lời của Cố Thừa Lâm trong lòng, hắn không xứng đáng làm cha.”
Dĩ nhiên Cố Diệu không bận lòng, nhiều nhất nàng chỉ đau lòng cho nguyên thân phải chịu đựng sự lạnh lùng từ chính cha ruột của mình. Cố Thừa Lâm không xứng làm cha sao? Cũng không phải, hắn rất yêu thương Cố Nguyệt, mọi chuyện đều vì Cố Nguyệt mà suy xét. Cố Thừa Lâm vốn không đặt nàng trong lòng mà thôi.
Nàng chỉ lo cho Lý thị, nếu muốn một lần vất vả để suốt đời nhàn nhã thì không nên cho bà ấy biết chuyện này.
Cố Diệu: “Ta không để trong lòng, hắn cũng chẳng phải cha ta.”
Từ Yến Chu gật đầu: “Ừm…”
Chàng vươn tay ôm nàng vào trong ngực: “A Diệu, ta nhất định sẽ tốt với nàng, luôn luôn tốt.”
Vì vậy, không cần thêm một ai khác.
Sau khi cho ba người kia ăn xong một bữa cơm, tiếp tục tiến hành thẩm vấn.
Lần này Cố Thừa Lâm không thể chịu đựng thêm mà ngất đi, tạt một gáo nước lạnh pha muối, càng khiến miệng vết thương đau rát.
Hắn hít vào thở ra phì phò: “…Ta nói…”
Vừa tháo gông xuống Cố Thừa Lâm đã nằm liệt ra đất, một năm một mười đem tất cả những gì hắn biết nói ra hết, vẫn còn những chuyện khác hắn không rõ tường tận. Cố Thừa Lâm chỉ biết một chút chuyện lặt vặt, nói lung tung rối loạn.
Từ Yến Chu vừa nghe vừa ghi chép lại, đúng như chàng đã đoán, gián điệp kia là người của Chu Ninh Sâm, sau khi gián điệp chuyển mật tín cho chàng đã bắt đầu dẫn người mai phục, quân Đột Quyết cùng quân Đại Sở kết hợp với nhau, tất cả đều là mưu kế của Chu Ninh Sâm.
Những kẻ đó, cùng một vạn tướng sĩ toàn bộ đều chết trên cát vàng, không giữ lại một chút manh mối nào.
Từ Yến Chu bắt lấy tay Cố Thừa Lâm, ấn mạnh ngón tay dính máu xuống.
Chàng tiếp tục đi đến phòng giam Phúc Lộc, chỉ một ngày ngắn ngủi hắn đã chật vật đến mức không thể nhận ra. Tóc tai rối loạn, quần áo bẩn thỉu, trên khóe miệng còn có vết máu. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và watpad của Gà]
Từ Yến Chu: “Từ khi ta trấn thủ biên cương chưa từng có lòng mưu phản, hà tất phải dùng những thủ đoạn bỉ ổi như vậy?”
Phúc Lộc ngẩng đầu liếc chàng, sau đó cúi đầu: “Khụ…Lôi đình mưa móc, đều là quân ân.”
Từ Yến Chu: “Ngoài thành Túc Châu dán bố cáo nói Từ Yến Chu ta có ý đồ làm phản, tội đáng chém đầu.” Chàng ngồi xổm xuống tiếp tục nói: “Đây chẳng phải là chuyện mà Chu Ninh Sâm vẫn lo lắng nhất hay sao?”