Nội dung cốt truyện miêu tả cái chết của Sở Hoài, Cố Diệu vẫn còn nhớ rất rõ.
Hắn bị còng tay lại trói trên giá thập tự dụng hình, quần áo màu trắng đã nhuộm một tầng máu đỏ, sắc mặt vàng như tờ giấy, đau đớn đến bất tỉnh nhân sự.
Từ Ấu Vi thực sự sợ hãi, tất cả người thân của nàng không còn trên đời này, giờ đây Sở Hoài cũng nửa chết nửa sống. Nàng đi cầu tình Chu Ninh Sâm, thỉnh cầu hắn thả Sở Hoài ra.
Chu Ninh Sâm vẫn luôn hy vọng Từ Ấu Vi có thể ỷ lại hắn, tin tưởng hắn, nhưng tính tình nàng quá kiêu ngạo, chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt. Sự ôn hòa của nàng đều dành hết cho người Từ gia, lần này lại là Sở Hoài. Trong lòng Chu Ninh Sâm ghen tỵ phát điên.
Thế nhưng Từ Ấu Vi muốn bỏ trốn, ở bên cạnh hắn một khắc nàng cũng chán ghét thế ư. Hắn không nói rõ được tầm tình của mình ra sao, người của hắn, lại có kẻ dám nhớ thương, Sở Hoài nhất định phải chết.
Chu Ninh Sâm túm chặt Từ Ấu Vi bắt nàng phải tận mắt chứng kiến việc hành hình, nếu có lần sau bất kể là ai cũng sẽ có kết cục này. Chẳng lo Từ Ấu Vi cả người phát run, lệ rơi đầy mặt, Chu Ninh Sâm vẫn không buông tay.
Đau dài mới có thể nhớ lâu.
Sở Hoài cứ như vậy mà chết.
Từ Ấu Vi ngã xuống đất, không biết nàng giấu thanh chủy thủ trong người từ khi nào, hướng về ngực Chu Ninh Sâm mà đâm. Chu Ninh Sâm đưa tay nắm lấy lưỡi đao, từng giọt máu đỏ tươi theo mũi đao chảy xuống, hắn đoạt lại ném xuống đất, thấp giọng phân phó: Vứt thi thể Sở Hoài vào bãi tha ma.
Tinh thần Từ Ấu Vi hoảng hốt, hắn lại dịu dàng nhỏ nhẹ: “Là lỗi của ta, không nên để nàng nhìn cái này, nhưng Ấu Vi à, ta sợ nàng sẽ lại rời đi, chúng ta trở về được không.”
Loading...
Đã bao lần Từ Ấu Vi nghĩ tới tìm cái chết, nhưng xương cốt người thân trên Ngọc Khê Sơn đang chờ nàng, Từ gia cả nhà chết không tử tế, chỉ còn lại một mình nàng tồn tại. Nàng nghĩ ít nhất cũng phải tìm được thi thể, lập bia mộ cho bọn họ.
Bây giờ Sở Hoài cũng chết.
Tất cả đều đã chết.
Sau đó Từ Ấu Vi bệnh không dậy nổi.
Chu Ninh Sâm đã nắm hết quân quyền, ngôi vị hoàng đế ngày càng vững chắc, liền tâm tâm niệm niệm người bên cạnh, dù có oán hận hắn thế nào, Chu Ninh Sâm cũng thấy viên mãn.
Cố Diệu thực sự muốn ấn chết hắn, hiện tại đã trốn thoát được Trần Hải và giết những kẻ săn đuổi, Lưu Vĩ Trạm cũng bắt lại, trời xui đất khiến thế nào, Sở Hoài lại đến.
Sở Hoài muốn mang Từ Ấu Vi về, từng liều mình che chở nàng, hiện tại muốn đem nàng đưa vào hang hổ.
Từ Ấu Vi cũng đoán được Sở Hoài vì sao lại đến, nàng nói: “Tẩu tử, hay là chúng ta tiên hạ thủ vi cường*, bắt hắn nhốt lại, hoặc trực tiếp giết chết là xong chuyện!”
(*Tiên hạ thủ vi cườngcó nghĩa là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh)
Cách nào cũng được, dù sao nàng sẽ không tiến vào hoàng cung. Từ Ấu Vi vừa rồi còn cảm thấy người này rất tốt, chẳng ngờ lại muốn đến bắt nàng.
Cố Diệu: “Ấu Vi muội đừng vội, trong chốc lát hắn sẽ không tìm được ngay, chúng ta trở về thương lượng đối sách trước.”
Từ Ấu Vi không rõ vì sao Chu Ninh Sâm còn chưa chết tâm, đều đã đến nước này, vẫn cho rằng giữa bọn họ có khả năng sao.
Cố Diệu xoa đầu Từ Ấu Vi, nàng ấy đáng thương hừ một tiếng, Cố Diệu nhìn đến đau lòng: “Không sao, hắn dám bắt muội liền đánh gãy chân hắn.”
Từ Ấu Vi: “Chặt đứt hết, một cái cũng không lưu lại.”
Bắt người đánh người chỉ trị được phần ngọn không trị được gốc, nếu muốn sống yên ổn, nhất định phải khiến Chu Ninh Sâm buông tay. Hiện giờ binh quyền cũng thu lại, Từ gia sinh sống trên núi, Chu Ninh Sâm ngư ông đắc lợi còn mộng tưởng có người đẹp.
Muốn chặt cũng phải chặt của hắn.
Trên Ngọc Khê Sơn cũng có tuyết rơi, như một lớp lông ngỗng thật dày, còn lớn hơn cả lần trước.
Lư thị đi ra ngoài xem xét, hai đứa nhỏ đã an toàn trở về nên bà cũng yên tâm về phòng thêu thùa.
Từ Yến Chu theo Cố Diệu vào phòng: “Sưởi ấm trước đi.”
Hai người hơ lửa một lát, lau hết than đen trên mặt, Cố Diệu mới đem chuyện gặp Sở Hoài trên đường nói ra. Hắn sống trong thôn La Sơn, ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào người qua đường, không biết các nàng có bị hắn phát hiện ra không.
Sở Hoài không giống Lưu Vĩ Trạm, Cố Diệu rất sợ bị hắn nhận ra, sau đó dùng mưu động thủ.
Từ Yến Chu cũng biết Sở Hoài.
Thống lĩnh Ngự Lâm quân, là dựa vào bản lĩnh để ngồi lên. Hắn được Chu Ninh Sâm nhặt được từ một đám ăn xin trên phố, một hạt giống tốt. Trước kia chàng có thể đánh thắng hắn, nhưng hiện tại cũng chỉ miễn cưỡng thử một lần. Hơn nữa còn có Lưu Vĩ Trạm, nếu Lưu Vĩ Trạm biết Sở Hoài đến…
Trần Dương là người của Lưu Vĩ Trạm tất nhiên cái gì cũng nói.
Trần Dương cau mày: “Hoàng thượng tại sao phải nhất quyết không tha, còn phái Sở Hoài đến.”
Hai mắt Lưu Vĩ Trạm phát sáng: “Ngươi xác định là Sở Hoài?”
Sở Hoài dung mạo tuấn tú, khẳng định tới tám chính phần Trần Dương sẽ không nhận sai người.
Lưu Vĩ Trạm nói: “Vậy thì thật quá tốt.” Sở Hoài, cái khác chưa nói, nhưng nhất định có thể cứu hắn ra ngoài. Đến lúc đó đem một đội nhận mã đến vây quanh Ngọc Khê Sơn, bắt hết người ở bên trong ra, đúng là quá đỉnh.
Lưu Vĩ Trạm lập tức hưng phấn, lúc làm việc mặt cũng mang theo ý cười.
Hắn cảm nhận được sắp thoát hỏi chốn khổ ải thì không khỏi đắc ý, đang làm việc đột nhiên nói với Từ Yến Chu: “Ta khuyên người hãy sớm quy hàng, Sở Hoài không giống ta, ta khinh địch nên ngươi có thể thừa cơ mai phục, nhưng Sở Hoài hắn nhất định có thể đem…”
Từ Yến Chu: Nếu Sở Hoài đến khiến người cao hứng như vậy, không bằng bây giờ cho ngươi đi luôn.”
Lưu Vĩ Trạm rùng mình.
Hiện giờ khắp núi đều có tuyết rơi, ra ngoài nhất định sẽ chết cóng, huống hồ binh phù và con dấu, lệnh bài vẫn còn trong tay phu nhân của Từ Yến Chu, hắn không thể đi.
Lưu Vĩ Trạm: “Ta không có cao hứng, ta chỉ tốt bụng muốn nhắc nhở ngươi thôi, tên Sở Hoài này rất lợi hại, tốt nhất nên chuẩn bị cách bắt hắn lại…”
Từ Yến Chu: “Quét chỗ tuyết này xong thì đi giúp người trong thôn.”
Lưu Vĩ Trạm liên tục gật đầu: “Được được, ta quét hết. Lời vừa rồi không cần để trong lòng nha, về sau ta nhất định sẽ quản chặt miệng mình.”
Cũng đừng làm bộ dáng không cho ăn cơm thế chứ.
Từ Yến Chu liếc mắt lườm hắn: “Đi làm việc.”
Lưu Vĩ Trạm mong trăng mong sao, ngóng trông Sở Hoài sẽ tìm đến Ngọc Khê Sơn, nhưng chờ mãi chẳng có động tĩnh nào.
Tuyết rơi liên tục mấy ngày, phủ kín dày đặc các ngọn núi, bước thêm hai bước ra ngoài cả người đã đông cứng. Lưu Vĩ Trạm núp trong lều trồng rau, bếp than không đủ nên hắn đào một cái hố nhỏ để đốt.
Hạt giống đã nảy mầm chi chít trên mặt đất, còn có hạt đất nâu bám trên chồi non, cả người Lưu Vĩ Trạm như rau mầu cần đốt than sưởi ấm, xương cốt mềm nhũn.
Nếu Sở Hoài không đến, hắn liền muốn tháo giáp quy điền*.
(*Tháo giáp quy điền: tháo vũ khí về làm ruộng)
Tại sao Sở Hoài còn không đáng tin bằng hắn cơ chứ, hắn còn có thể nghĩ ra chuyện soát núi, non nửa tháng nữa đã là tháng mười hai, trời lạnh thế này, đem Từ Ấu Vi về bằng cách nào.
Lưu Vĩ Trạm thở dài, Trần Dương hỏi: “Tướng quân sao vậy?”
Lưu Vĩ Trạm: “Ta đang nghĩ chừng nào mới được ăn chỗ rau này, lớn quá chậm, lúc nào mới được ăn đây.”
Tuyết quá lớn không thể làm việc, thức ăn cũng không được ngon như lúc đầu, bánh bao bánh nướng áp chảo, chất béo trong đồ ăn cũng ít đi.
Lưu Vĩ Trạm muốn vào núi săn thú, nhưng căn bản không có đao tên.
Trần Dương: “Ai, nếu không phải vì chúng ta, nhà đại tướng quân khẳng định đủ ăn.”
Không chỉ hai mươi người này, mà đồ ăn của Cố Diệu cũng không ngon như trước. Thịt ba chỉ ba ngày xào với rau và nấm khô một lần, trong nhà mấy ngày nay đã không được ăn thịt hầm.
Cố Diệu cùng Từ Yến Chu đi gánh nước tưới cho rau củ trong lều, tưới nước nhiều quá cũng không tốt, rắc lên một chút là được. Lưu Vĩ Trạm nghiêng người chỉ vào con thỏ đang gặm lá trong góc: “Đại tướng quân, trong lồng không phải có hai con thỏ sao, hay là làm thịt ăn đi?”
Nếm qua thịt Cố Diệu làm, một ngày không ăn liền khó chịu, thịt khô xào mỗi người hai miếng căn bản ăn không đủ, hắn muốn ăn thịt hầm rau củ.”
Cố Diệu ném gáo nước vào thùng, Lưu Vĩ Trạm dám nhớ thương cả thỏ cơ đấy.
Sắc mặt Từ Yến Chu không tốt lắm, chàng bắt con thỏ này vì Cố Diệu, dù có ăn cũng sẽ không cho Lưu Vĩ Trạm một miếng.
Cố Diệu: “Muốn ăn thịt thỏ thì tự mình đi bắt, còn dám nhớ thương trong lồng sắt, về sau một miếng thịt cũng không có.”
Lưu Vĩ Trạm còn ước gì được ra ngoài bắt: “Vậy ngươi trả lại cung tên cho ta đi, ta vào núi bắt thỏ, có khi còn đánh thêm được những thứ khác.”
Cố Diệu tưới rau: “Cung tiễn thì nằm mơ đi, tự lấy tay không mà bắt, hai con thỏ này Từ Yến Chu dùng tay không bắt sống đấy. Đừng nói một con thỏ ngươi cũng không bắt được.”
Từ Yến Chu liếc nhìn Lưu Vĩ Trạm, tốt nhất hắn nghĩ ra câu trả lời, cuối cùng có thể bắt hay không.
Lưu Vĩ Trạm lấy tay che mặt: “Ta không được, ta kém hơn Từ Yến Chu, được chưa.”
Sự thật đúng là kém hơn.
Cố Diệu: “Muốn bắt thì cứ đi, xuống núi cũng được, chẳng ai cản ngươi.”
Lưu Vĩ Trạm cảm thấy Cố Diệu rất xấu xa, vừa xấu vừa ngoan độc, Từ Yến Chu chẳng qua cho hắn hai mũi tên, Cố Diệu không chỉ dùng đồ ăn thơm ngào ngạt mê hoặc tâm trí hắn, bây giờ lại muốn đuổi hắn xuống núi.
Thế thì hắn lại càng không đi.
Từ Yến Chu: “Chúng ta đi thôi, không cần để ý tới hắn.”
Đặt thùng nước vào trong góc tường, Cố Diệu theo chàng ra ngoài.
Tuyết rơi cũng có chỗ tốt, nhìn xung quanh có dấu chân hay không, sẽ biết Sở Hoài đã tới chưa.
Cố Diệu nhịn không được mà nghĩ, có phải Sở Hoài đã bỏ cuộc rồi không, đến một chuyến liền trở về phục mệnh: “Từ Yến Chu, huynh nói xem Sở Hoài kia còn ở thôn La Sơn không, phải chăng hắn đã quay lại Thịnh Kinh rồi.”
Từ Yến Chu giữ chặt tay Cố Diệu, chàng không ngờ Cố Diệu lại cho rằng Sở Hoài sẽ đi. Chu Ninh Sâm đã hạ lệnh, không tìm được người tuyệt đối không trở về.
Từ Yến Chu: “Vẫn còn ở, hắn thông minh hơn Lưu Vĩ Trạm rất nhiều, cho dù biết chúng ta trên Ngọc Khê Sơn cũng sẽ không tùy tiện hành động.”
Chàng nảy sinh ý nghĩ muốn xuống núi tìm Sở Hoài, giết hắn để trừ bỏ hậu họan.
Nhưng vì tuyết đang rơi, hành tung dễ bị bại lộ.
Cố Diệu nhẹ đáp một tiếng, nàng không tin Sở Hoài sẽ nghe lời Chu Ninh Sâm, nhưng hiện tại cái gì cũng chưa từng xảy ra, hắn vẫn là người của Chu Ninh Sâm.
Cố Diệu: “Vậy chờ thêm một chút, chúng ta ở trên núi vẫn an toàn, bảo vệ Ấu Vi thật tốt.”
Vẻ mặt nàng trở nên nghiêm khắc: “Từ Yến Chu, huynh thân là ca ca, phải bảo vệ muội muội thật tốt, biết chưa?”
Từ Yến Chu nhấp miệng muốn nói gì đó, chàng bảo vệ Từ Ấu Vi còn chưa đủ tốt sao.
Nhưng lời đến bên miệng lại thành: “Ta biết.”
Cố Diệu hy vọng người một nhà đều bình an, nhưng Sở Hoài này…
Từ Yến Chu đè mi tâm nàng, giúp nàng giãn mày ra. Trên đầu nàng có tuyết, chàng nhẹ nhàng giúp nàng phủi đi: “Yên tâm, có ta ở đây.”
Có chàng, Cố Diệu thực sự yên tâm, nàng gật đầu: “Chúng ta trở về thôi.”
Hiện tại Từ Ấu Vi không còn ra ngoài nhiều, nàng cũng không có việc để làm, chỉ cần ở trong nhà không bước ra, Sở Hoài cũng không tìm được nàng. Nàng ở trong phòng làm quần áo thêu hoa, trước kia trong phủ tướng quân cũng chỉ đọc sách thêu thùa, nàng vẫn có thể lớn lên.
Trên bếp lò đang nướng hạt dẻ và khoai lang, hương thơm ngào ngạt, như vậy sẽ không cảm thấy mùa đông quá nhàm chán.
Đêm đã khuya, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi.
Mấy ngày nay tuyết rơi càng lớn, Từ Yến Nam đã chuyển vào nhà lớn, cuối cùng hắn cũng không phải ngủ một mình nên rất vui vẻ: “Huynh trưởng cùng tẩu tẩu chung một phòng, đệ cùng mẫu thân, tỷ tỷ chung một phòng sẽ không sợ nữa.”
Từ Yến Nam còn nhỏ, ngủ một mình khó tránh sợ hãi. Buổi tối lại không đốt đèn, không người canh gác, bên ngoài còn có vài âm thanh lạ lẫm, Từ Yến Nam phải dùng sức nhắm mắt mới ngủ được.
Bây giờ tốt rồi, không cần sợ nữa.
Từ Yến Chu nghĩ không ra tiểu đệ của chàng vì cái gì mà vui như vậy, đến lúc thời tiết ấm lên không phải cũng lại chuyển về sao. Còn chàng thì không như vậy, giường gỗ gian ngoài đã đem đốt, chàng không cần chuyển về.
Từ Yến Nam ngủ ở đầu giường, Lư thị nằm giữa để Từ Ấu Vi nằm bên ngoài, trải xong chăn đệm, hai mắt Từ Yến Nam đã phát sáng vô cùng thỏa mãn: “Mỗi ngày hai người đều ấm áp như vậy sao?”
Từ Ấu Vi gõ nhẹ chúp mũi tiểu đệ: “Đừng hỏi nữa, mau ngủ đi.”
Từ Yến Nam lập tức nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ say.
Tắt đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, bên ngoài có ánh sáng trên nền tuyết xuyên qua cửa sổ giấy, rơi xuống mặt đất.
Ban đêm thật yên tĩnh, nhanh chóng qua ngày hôm sau.
Cố Diệu thức dậy từ sớm, nàng châm lửa nấu nước xong nhưng phòng Lư thị vẫn chưa có ai dậy.
Bình thường đến giờ này, cả nhà đều đã thức.
Nước sôi, nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh, Cố Diệu nhíu mày đi gõ cửa: “Mẫu thân, Ấu Vi! Các người tỉnh chưa?”
Không có ai lên tiếng đáp lại.
Cố Diệu mơ hồ cảm thấy có chuyện, nàng đá văng cửa phòng liền có một mùi hương nhàn nhạt bay ra.
Từ Yến nam nằm ở đầu giường, Lư thị nằm ở giữa, nhưng Từ Ấu Vi đã biến mất.
Cố Diệu lại gần chạm vào hai người, tuy rằng không sao nhưng đã trúng thuốc mê rồi, nàng bước đến cửa sổ, phát hiện có một khe nhỏ bị đẩy ra, bên ngoài xuất hiện chuỗi dấu chân, tuyết rơi suốt đêm nên che mất không ít.
Cả người Cố Diệu rét run, Từ Ấu Vi mất tích, chỉ một buổi tối mà thôi người dã không thấy tăm hơi.
Thôn La Sơn.
Sở Hoài thêm củi vào bếp, sau đó đi vào phòng.
Nữ tử dung mạo xinh đẹp đang nằm trên giường chính là Từ Ấu Vi, hắn so sánh với bức họa, không sai lệch chút nào.
Tính toán thời gian thì nàng cũng sắp tỉnh.
Chỉ một lúc sau, nữ tử trên giường quả nhiên mở mắt ra, ánh mắt lộ vài phần mê man.
Sở Hoài ho một tiếng: “Từ cô nương, đã đắc tội, nếu tỉnh rồi thì chúng ta lên đường thôi.”
Khởi hành sớm, sẽ nhanh về tới.
Từ Ấu Vi ngồi dậy, quần áo trên người nàng vẫn còn nghiêm chỉnh, đây không phải trong nhà nàng, người trước mặt cũng không phải người thân của nàng, mà là kẻ nàng đã gặp qua ngày đó.
Từ Ấu Vi lui về phía sau, hét lên: “Sở Hoài!”
Sở Hoài kinh ngạc: “Từ cô nương biết tại hạ?”
Sao nàng có thể không biết, nàng vẫn luôn lẩn tránh hắn cơ mà, không ngờ rằng sẽ bị bắt vào buổi tối, đem chăn bọc lại cơ thể nàng gằn giọng: “Lên đường, ngươi muốn dẫn ta đi đâu!”
Sở Hoài: “Tất nhiên là hồi kinh.”
Nàng dù có chết cũng không đi.
Nếu nàng bị bắt, nhất định tẩu tử đã phát hiện ra sẽ nhanh chóng đến cứu nàng, tẩu ấy biết Sở Hoài ở thôn La Sơn, nhất định sẽ tìm đến, nàng chỉ cần kéo chân hắn càng lâu càng tốt.
Từ Ấu Vi túm chặt quần áo: “Quần áo trên người ta là ai đổi, tại sao ta lại ở chỗ này, ngươi cái tên đăng đồ tử* này!”
(*Đăng đồ tử: Biến thái, yêu râu xanh…)
Sở Hoài nhìn người trên giường, nếu không giúp nàng mặc quần áo ngoài mà đã đi, chắc chắn sẽ bị lạnh. Là hắn cõng nàng về đây, hắn thực sự đã mạo phạm.
Sở Hoài nói: “Là Sở mỗ mạo phạm, hướng cô nương bồi tội.”
Từ Ấu Vu: “Bồi tội thì có thể trả lại trong sạch cho ta sao, một cô nương nhà lành như ta nửa đêm bị ngươi bắt đến đây, ta còn mặt mũi nào nữa, thà đập đầu tìm cái chết.”
Từ Ấu Vi càng nói càng hăng: “Ta sẽ không đi đâu hết, ngươi chết tâm đi.”
Có bản lĩnh liền ôm nàng lên xe ngựa thử xem, nàng còn lâu mới sợ.
Sở Hoài: “…”
Từ Ấu Vi tiếp tục nói: “Sở Hoài, nếu ngươi muốn thành thân với ta, thì phải đến cửa nhà ta cầu hôn, không cần phải dùng loại mưu kế nham hiểm bẩn thỉu như thế, cái này tính là bản lĩnh gì.”
Từ Ấu Vi giễu cợt trào phúng, chỉ chó mắng mèo, chỉ thiếu mắng Chu Ninh Sâm không phải người.
Sở Hoài trầm mặc, Từ Ấu Vi nói đúng, Hoàng thượng làm việc này quả thực không quang minh.
Sở Hoài: “Từ cô nương…”
Từ Ấu Vi nằm trong chăn: “Không phải ngươi muốn lên đường sao, ta cứ không động, chẳng lẽ ngươi còn muốn như tối qua ôm ta ra ngoài?”