Ni Mã và Đạt Oa, có nghĩa là mặt trời và mặt trăng trong tiếng Ô Nhĩ, bọn họ là phụ tá đắc lực của Gia Luật Gia Ương.
Ni Mã nhớ lại mùi hương thoang thoảng từ trong lều, kiên quyết nói: “Vương, việc nhỏ này thuộc hạ có thể xử lý được.”
Gia Luật Gia Ương vẫn chưa yên tâm, đôi mắt hắn hơi hơi nheo lại, giống đại bàng bay lượn qua đỉnh núi: “Trông coi cho thật kĩ.”
————
Ban ngày ở Ô Nhĩ ban còn ấm áp, nhưng vừa vào ban đêm thì lạnh không chịu được.
Giống mùa đông ở Đại Sở.
Kim Đình tìm một cái đệm khác, rót nước nóng vào bình, than trong lò than đang cháy đỏ rực, Ngọc Giai ấn chặt tấm rèm nỉ ở cửa, đảm bảo gió không lọt vào.
Vào ban đêm, xung quanh không có ai, nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều, Ngọc Giai nói: “Ở Ô Nhĩ lạnh quá.”
Thảo nguyên, hung bạo, gió to, chênh lệch nhiệt độ giữa sáng và tối lớn.
Dung Xu ngủ trên giường, Kim Đình ,Ngọc Giai ngủ trên giường nhỏ, hai người thay nhau canh chừng giúp công chúa, bên ngoài gió rít từng hồi nghe rợn cả người.
Loading...
Dung Xu bọc kĩ, không cảm thấy lạnh mấy, đèn treo trên đỉnh lều lung lay, cũng không biết người Ô Nhĩ dựng lều thế nào, gió lớn như vậy, cũng chỉ lắc lư.
Ba người đang canh lửa than, Dung Xu hơi đói bụng: “Kim Đình, mang khoai lang ra đi.”
Ba người ăn một chén sủi cảo, một đĩa ớt ngâm giấm cay, mỗi người ăn mười mấy cái, vẫn còn thừa mười lăm cái.
Khoai lang và lúa mì thanh khoa đưa tới tất nhiên không ăn đến.
Ô Nhĩ gọi là khoai lang, Dung Xu gọi là khoai lang đỏ, hai củ to bằng lòng bàn tay đều đã luộc chín, lột vỏ, dùng thìa nghiền nát thịt, rây qua rây mịn, khoai lang chưa phơi qua không đủ ngọt, Dung Xu cho thêm hai thìa mật ong.
Tranh thủ lúc này, múc một ít mì, đập một quả trứng, hòa nước vào nhào thành một khối bột màu vàng nhạt, sau đó cán mỏng, thoa thêm vài lần dầu, bôi từng lớp một, đến lúc đó sẽ được bọc một lớp vỏ.
Nhân khoai lang mật ong được bọc bên ngoài vỏ, đặt chảo lên bếp than, quét một lớp dầu rồi chiên từ từ, mùi thơm sẽ tỏa ra.
Kim Đình ,Ngọc Giai gác bếp, mím môi nuốt nước miếng, từ trước đến nay công chúa chỉ nấu ăn cho Hoàng Thượng, bây giờ đến lượt các nàng.
Bên ngoài từng trận gió lạnh, ba người mỗi người một củ khoai lang đỏ cuộn trứng, vừa ngon vừa ngọt.
Khoai lang đỏ ngọt, vỏ ngoài xốp giòn, còn lại sẽ là để cho bữa sáng ngày mai.
Như ăn được một miệng mật, Kim Đình nói: “Ăn ngon thật.”
Có thể làm được như vậy cũng tốt, nàng ta chỉ sợ sau khi công chúa đến Ô Nhĩ sẽ hối hận, để thời gian phí hoài.
Dung Xu ăn một cái bánh khoai lang trứng cuộn, cảm thấy mỹ mãn, trời lạnh đắp chăn dày, còn rất thoải mái: “Đi ngủ sớm một chút, mai trồng hành tỏi xem có được hay không.”
Ngày kế, Ni Mã đến giao đồ ăn sáng.
Nửa thùng sữa bò, hai củ khoai lang, và một túi lúa mì thanh khoa.
Không có gia súc và cừu bị giết mổ vào buổi sáng, nên không có thịt, chỉ là Ni Mã lại ngửi được mùi thịt.
Ngoài ra còn có một chút vị ngọt.
Ở Ô Nhĩ không có đường, Ni Mã biết rất ít vị ngọt đến là từ khoai lang đã phơi nắng, khi còn rất nhỏ hắn ta từng được ăn mật ong một lần, chấm đầu đũa vào, liếm một miếng, đó là vị ngọt.
Hẳn là phải đun với rất nhiều đường mới có thể ngọt như vậy, Ni Mã rất muốn vào lều xem thử một chút.
Nhưng hắn ta chỉ là một thuộc hạ, không thể làm chuyện như vậy, nhưng vương của bọn họ thì có thể.