Dung Xu nói: “Nếu ngài ấy không đến, vậy thì sau này không cần đưa cơm nữa. Ta là công chúa Đại Sở, chứ không phải là đầu bếp.”
Kim Đình đáp lại một tiếng rồi vội vàng đi về phía Vương trướng.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Kim Đình lại thấy mắt Vương sáng lên khi thấy mình đến.
Kim Đình nói: “Bẩm Vương, chim ngài tặng không chịu ăn cơm, Vương phi mời ngài qua đó một chuyến.”
Gia Luật Gia Ương lập tức nhổm dậy, đúng rồi mới chợt nhớ mình nghe không hiểu tiếng Hán, lại vội vàng ngồi xuống.
Ni Mã đã học tiếng Hán được mấy ngày rồi, nghe hiểu được đại khái, hắn ta giả bộ phiên dịch lại cho Gia Luật Gia Ương.
Gia Luật Gia Ương cuộn chặt tay đặt lên môi vờ “khụ” một tiếng: “Ừ, vậy thì bản vương qua đó một chút.”
Hắn đứng dậy, thầm nghĩ xem Vương trướng còn có cái gì nữa không. Hắn đã tặng thịt, tặng da lông, tặng Ưng cho nàng, giờ cũng không còn thứ gì tốt để tặng nữa.
Nhưng đi tay không thì lại không hay lắm.
Gia Luật Gia Ương có chút do dự.
Loading...
Ni Mã và Đạt Oa đều nóng lòng muốn đi theo: “Vương, để thuộc hạ đi theo ngài nhé.”
Ni Mã cứ nói với Đạt Oa rằng những món ăn Vương phi nấu đều rất ngon, không giống với đồ ăn ở Ô Nhĩ, món ăn do Vương phi làm đều có hương vị khác.
Trong mấy ngày Đạt Oa được gọi về đây, bởi vì Gia Luật Gia Ương vẫn còn giận nên hắn ta chỉ được nếm thử mấy miếng, và hương vị đó vẫn còn đọng lại trong trí nhớ, thực sự rất khó quên.
Gia Luật Gia Ương “ồ” một tiếng, thứ gì cũng không đưa qua lại còn mang theo hai miệng ăn?
Lần này Gia Luật Gia Ương một mình qua đó, hắn vén rèm lên, không dám nhìn vào mắt Dung Xu, chỉ mãi tìm kiếm bóng dáng hai con Ưng non.
Ưng đứng trên chiếc giá được treo trước tủ, giờ phút này đang dựa vào nhau chải vuốt lông. Mới mấy ngày không gặp mà con nào con nấy đã mập ra một vòng, không giống dáng vẻ không chịu ăn chút nào.
“Bọn chúng làm sao vậy?”
Dung Xu: “Bọn chúng chỉ ăn mỗi thịt, không ăn thứ khác, thiếp đút khoai tây với khoai lang cũng không chịu ăn miếng nào.”
Gia Luật Gia Ương không biết nên giải thích thế nào, đúng là loài chim dữ như Ưng chỉ ăn thịt thôi, hắn nói: “Dung Xu, bọn chúng là Ưng, chỉ ăn thịt thôi.”
“Ưng ư?” Dung Xu đã nghĩ sẵn tên cho chúng rồi, gọi là Đại Mao với Nhị Mao.
Gia Luật Gia Ương gật đầu: “Là Ưng, đút thịt là được, đợi chúng nó lớn rồi sẽ tự đi săn mồi.”
Dung Xu “ồ” một tiếng, vậy sau này chỉ có thể đút chúng ăn thịt thôi.
Ưng chỉ là cái cớ, mục đích của nàng là muốn gọi Gia Luật Gia Ương đến đây. Hôm đó nàng phải cúi mặt xuống mới nhịn được không cười, nhưng đã nhiều ngày như vậy rồi, hẳn là mọi chuyện cũng lắng xuống rồi.
Nồi đồng trên bàn đã nóng hầm hập, nước dùng sôi lên ùng ục ùng ục, Dung Xu bèn hỏi: “Trùng hợp là giờ ăn, ngài có muốn ở lại ăn chung với thiếp không?”
Ỷ vào việc Gia Luật Gia Ương không biết quá nhiều tiếng Hán, Dung Xu nhỏ giọng nói thêm một câu: “Không ăn thì sau này cũng đừng đến nữa.”
*Gia Luật Gia Ương đặt túi lên bàn, sau đó vui vẻ xoa bụng: "Buổi trưa ăn lẩu no quá."
Gia Luật Gia Ương không biết những nữ nhân Đại Sở khác thế nào, nhưng Dung Xu xinh đẹp, yếu đuối, lại to gan.
Nếu người khác nói thế, chắc chắn Gia Luật Gia Ương sẽ không đến. Không đến thì không đến, ai cần một miếng cơm này chứ.
Ai bảo hắn vờ không biết tiếng Hán, da mặt dày thì dày, dù sao Dung Xu cũng không biết.
Gia Luật Gia Ương nói: "Ăn cơm à?" Dung Xu nhìn bàn gật đầu: "Ăn cơm."
Nàng từng suy nghĩ, không thể lấy lượng cơm của nữ nhân so với lượng cơm của Gia Luật Gia Ương được. Mặc dù một bữa hắn không ăn hết một con dê nhưng chắc chắn ăn nhiều hơn các nàng.
Bát sứ mang từ Đại Sở đến nhỏ xíu, sau này Gia Luật Gia Ương đã đổi thành bát lớn.
Bát tương mè của Dung Xu là bát nhỏ, Gia Luật Gia Ương dùng bát lớn gấp đôi.