Gia Luật Gia Ương không muốn ăn nữa, hắn còn ăn cái gì nữa, Dung Xu phải nhìn hắn bằng ánh mắt thế nào đây.
Dung Xu thấy hắn không động, cũng mặc kệ hắn có nghe hiểu hay không: “Là thiếp khổ cực nấu đấy, ngài sẽ không đến mức làm đổ rồi còn không chịu ăn đấy chứ.”
Gia Luật Gia Ương nhịn tức bưng bát lên, tức thì tức, nhưng ăn vẫn phải ăn, huống chi hắn cũng không giận Dung Xu.
Lúc đó nóng bừng cả mặt, thầm nghĩ sau này không bao giờ đến đây nữa.
Gia Luật Gia Ương chỉ ăn một bát rồi thôi, mặc kệ Dung Xu nói thế nào cũng không chịu ăn thêm. Hắn bỗng cảm thấy may mắn vì lúc này mình không nói tiếng Hán, cho nên cái gì cũng không cần nói.
Hắn mím môi liếc Ni Mã một cái, Ni Mã giật mình, lập tức bước lên trước nói: “Vương phi, Vương còn có chuyện, hôm khác lại đến thăm người.”
Trở lại Vương trướng, Ni Mã “bụp” một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Thuộc hạ có tội, xin Vương trách phạt.”
Tuy có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện, vậy thì cũng là sai, sai chính là sai.
Gia Luật Gia Ương vuốt mặt: “Tự đi lĩnh phạt, gọi Đạt Oa đến đây. Từ nay, ngươi đừng đi Tấn Dương với bản vương nữa.”
Đời này hắn không bao giờ muốn đi nữa.
Loading...
Một ngày hai ngày, Dung Xu cũng nhận ra sự khác thường.
Từ ngày Gia Luật Gia Ương tặng chim cho nàng, ngày nào cũng đến ăn cơm. Bây giờ lại chẳng thấy đến nữa, ngay cả người đến lấy cơm cũng đổi thành người khác.
Dung Xu muốn ở Ô Nhĩ sống thoải mái hơn thì phải dựa vào Gia Luật Gia Ương, nếu không về Đại Sở nữa, ở lại Ô Nhĩ cũng không tệ.
Nàng cũng không muốn bầu không khí khó khăn lắm mới hòa hoãn được giữa hai người lại thành ra như vậy.
Dung Xu thấy người lấy cơm vẫn chưa đến, bèn gọi Kim Đình đến: “Ngươi đến Vương trướng hỏi xem trưa nay Vương có đến đây ăn cơm hay không?”
Kim Đình gật đầu thưa: “Nô tỳ đi ngay ạ.”
————
Gia Luật Gia Ương không ngờ Dung Xu sẽ phái người đến hỏi, đã năm sáu ngày trôi qua, vốn dĩ cũng không có gì, nhưng hắn lại không thể vượt qua điểm mấu chốt trong lòng.
Thật mất mặt.
Mặt mũi lớn như vậy đều mất sạch.
Đã thế còn bị Dung Xu nhìn thấy, nếu chỉ có Ni Mã thì sao cũng được, hết lần này tới lần khác lại để Dung Xu chứng kiến hết thảy.
Gia Luật Gia Ương bạnh mặt ra: “Bản vương có việc, không đi.”
Ni Mã đứng ở bên cạnh, một câu cũng không dám nói, hắn ta biết Vương muốn đi, chẳng qua chỉ mạnh miệng mà thôi. Nhưng bây giờ hắn ta lại không dám tiền trảm hậu tấu nữa.
Ni Mã nhìn về phía Đạt Oa xin giúp đỡ, Đạt Oa ngầm hiểu, tiễn Kim Đình ra ngoài.
Gia Luật Gia Ương không đến, Dung Xu cũng hết cách, nàng cũng không thể trói người mang đến đây được. Hơn nữa, bọn họ chỉ có ba người, sao có thể trói nổi Gia Luật Gia Ương chứ.
Ngày hôm sau, trước khi ăn trưa, Dung Xu lại phái Kim Đình đi hỏi.
Gia Luật Gia Ương vẫn là câu nói đó, không đi.
Hắn không muốn xuất hiện trước mặt Dung Xu lần nào nữa. Hễ nhìn thấy lều vải Tấn Dương, hắn lại nhớ đến chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó. Gia Luật Gia Ương có chết cũng không đi.
Dung Xu nhận được tin cũng không có phản ứng gì, chỉ khẽ “ồ” một tiếng. Ngày tiếp thứ ba, nàng không để Kim Đình hay Ngọc Giai đến hỏi mà chờ người đến lấy cơm đi.
Gia Luật Gia Ương nhìn hộp cơm, mắt lộ vẻ khó chịu: “Đứa nha hoàn kia đâu? Hôm nay không đến à?”
Đạt Oa xưa nay vốn kiệm lời ít nói, hắn ta chỉ lắc đầu rồi thôi, Ni Mã nhỏ giọng trả lời: “Hôm nay không đến.”