Khoai lang đỏ sau khi chưng lên, cắt thành những miếng nhỏ, sau đó bỏ vào nấu với gạo, như vậy là một nồi cháo khoai lang đỏ ra lò mới có thể bảo đảm cháo từng miếng khoai lang đỏ trong cháo đều được chín mềm.
Đồ ăn cũng không có thịt, cải thìa luộc, miến nấu mềm, bỏ thêm chút muối, giấm và dầu vừng vào khuấy đều, khoai tây cắt miếng, chậm rãi xào trong nồi.
Chủ tớ ba người vừa sưởi ấm vừa ăn cơm, hưởng thụ niềm vui hiếm khi có được.
Kim Đình, Ngọc Giai nghe thấy tiếng của Ni Mã, hoảng loạn nhìn về phía Dung Xu: “Công chúa, nếu không thì cứ nói người ngủ rồi……”
Dung Xu buông đũa xuống, Gia Luật Gia Ương cũng không ngốc, lúc này, bên ngoài trời còn chưa tối. Hắn tới phỏng chừng cũng là vì muốn cùng ăn cơm, tuy rằng hắn ăn hơi nhiều một chút, nhưng vẫn là người tốt.
“Mời vào đi.” Dung Xu nói: “Hắn là vương, muốn tới đâu thì tới, muốn đi đâu thì đi.”
————
Gia Luật Gia Ương đứng ở bên ngoài lều trại, quay đầu nhìn hai con chim ưng non, hắn đã huấn luyện mấy ngày, cũng có thể coi là an tĩnh nghe lời, nếu dám mổ người, thì đến như thế nào thì ra cũng như thế.
Cửa lều được xốc lên, Gia Luật Gia Ương nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Dung Xu ăn mặc vẫn mặc đồ đỏ, váy màu đỏ rực ở trên thảo nguyên đặc biệt diễm lệ.
Loading...
Gia Luật Gia Ương không nhìn vào mắt Dung Xu, hắn nói: “Trên đường ta nhặt được hai con vật nhỏ này, nàng nhìn xem có thích không.”
Gia Luật Gia Ương lấy chiếc lồng từ sau lưng đưa tới trước mặt Dung Xu. Có lẽ là huyết khí trên người hắn quá nặng, hoặc giả đã được cho ăn suốt mấy ngày nay cho nên hai con Ưng non giờ phút này ngoan ngoãn như đôi chim cút.
Dung Xu nhìn chăm chú vào hai vật nhỏ trong lồng với vẻ thích thú.
Cho dù là loài động vật nào đi chăng nữa, kể cả khi đó là loài sói hung dữ nhất, thì dáng vẻ lúc nhỏ của chúng cũng đều đáng yêu.
Lông tơ mềm mại, đặc biệt là phần bụng được bao phủ bởi một lớp lông mềm tinh tế, giống như hai trái bóng tròn bụ bẫm.
Dung Xu không hề liên tưởng hai vật nhỏ này với loài chim dữ như Ưng, chỉ nghĩ rằng chúng là loài chim hoang dã nào đó trong núi, vì vậy nhận lấy chiếc lồng và hỏi: “Chúng nó ăn gì vậy? Có thể ăn thịt được không?”
Gia Luật Gia Ương nghe hiểu được nàng nói gì. Một khi đã sinh ra ở Tây Bắc, dù là người hay động vật, cho chút thức ăn là có thể sống được rồi, cần gì phải phí tâm như vậy.
Hắn giả vờ không hiểu: “Hả?”
Dung Xu chỉ vào hai con chim trong lồng, rồi làm động tác như đang ăn thứ gì đó: “Chúng nó ăn gì?”
Gia Luật Gia Ương trả lời: “Thịt, thịt sống.”
Dung Xu khẽ “ồ” lên một tiếng, nàng còn tưởng chúng ăn hạt giống trái cây chứ, ăn thịt cũng tốt, dù sao nơi này cũng không thiếu thịt.
Ở nơi này, người có thể nói chuyện với nàng quá ít, có hai con chim này bầu bạn cũng tốt.
Dung Xu nhận được quà nên rất vui, cô bảo Gia Luật Gia Ương ngồi xuống ăn cơm với mình.
Gia Luật Gia Ương cảm thấy Dung Xu thật dễ dỗ, mới nhận được hai con Ưng thôi đã vui như thế này rồi, hắn học tiếng Hán tốt mà nàng cũng vui được, hắn có thể khiến nàng càng vui hơn chút nữa.
Gia Luật Gia Ương chỉ vào chiếc lồng, trên mặt tỏ vẻ nghi ngờ.
Dung Xu nói: “Đây là chim.”
Lông màu xám tro, không giống với chim sẻ, bởi vì chim sẻ rất nhỏ, nhưng dù sao cũng có cánh, Dung Xu bèn gọi nó là chim: “Chim, Đại Sở gọi đây là chim.”