Bơ được mang đến là dạng khối, còn phải cho thêm chút đường vào, ba người thay phiên nhau đánh, tay cũng sắp gãy rồi.
Nhưng ngửi thấy cả lều trại đều tràn ngập mùi hương ngọt ngào, liền cảm thấy không còn mệt mỏi nữa.
Với Kim Đình, Ngọc Giai mà nói, chỉ cần là công chúa phân phó, nhất định phải làm tốt, huống chi còn có ăn.
Dọc đường đi đến Ô Nhĩ vẫn luôn cảm thấy lo lắng, tới Ô Nhĩ rồi cũng không an tâm, chỉ có đến lúc buổi tối đêm khuya tĩnh lặng thì trái tim mới cảm thấy yên tâm, mới có thể vui đùa một lát.
Bánh kem hấp cũng đã gần xong, ban đêm bầu trời đen như mực lạnh buốt, lều của công chúa Tấn Dương xuất hiện một mùi hương ngọt ngào nồng đậm.
Bánh kem khi chưa trang trí nhìn hơi giống bánh hấp, nhưng lại to hơn bánh hấp một vòng.
Tròn tròn, mềm mềm, bên trong còn trộn thêm nho khô, phía trên còn đọng lại một tầng hơi nước mỏng.
Hơi nước mang theo mùi hương toả ra khắp nơi, Dung Xu đã lâu rồi không được ăn bánh kem, hận không thể lập tức cầm lấy.
Kim Đình, Ngọc Giai sao có thể để Dung Xu tự làm, lấy miếng lót vải rồi mang bánh kem ra.
Bánh kem màu vàng nhạt bên trong có những cái lỗ to, chạm vào núng na núng nính, Dung Xu cầm đao cắt thành một miếng nhỏ, nhét vào trong miệng.
Loading...
Ngọt ngào, mềm mại như bông.
Dù sao cũng từng làm nhiều lần, cho dù dụng cụ có hơi đơn giản, nhưng làm vẫn ngon.
“Các ngươi cũng nếm thử đi, tối nay ăn cay, ăn chút ngọt vừa lúc làm trung hoà vị cay.”
Của hồi môn của nàng có không ít đồ sứ, bỏ bánh kem đã cắt xong lên, phủ lên một lớp bơ, vừa đẹp lại vừa ngon.
Còn có thể làm đồ ăn sáng cho sáng mai.
Dung Xu sợ ban đêm ăn hơi nhiều nên ăn một miếng nhỏ rồi không hề ăn tiếp, nàng rửa sạch tay, hỏi: “Có muốn mang sang cho vương một ít không?”
Trước giờ họ chỉ mang cơm trưa đến, hôm nay còn đưa cả cơm chiều, phải tiếp tục đưa cho Gia Luật Gia Ương ăn sao.
Dung Xu nghĩ nghĩ: “Đưa một chút đi, còn có bên Ô Âm Châu nữa.”
Ô Nhĩ không có trứng gà, bọn họ dựa vào thịt để bổ sung năng lượng cùng thể lực, bởi vì nguyên nhân địa hình nên càng hiếm thấy đồ ngọt.
Hiếm khi nếm được vị ngọt cũng là đến từ chính mật ong, vị ngọt này cũng không phải nhu yếu phẩm trong sinh hoạt, người Ô Nhĩ chỉ có khi bị bệnh mới có thể uống đến một bát nước đường.
Mỗi lần mở cửa buôn bán, Ô Nhĩ và Đại Sở trao đổi nhiều nhất chính là đường và vải dệt.
Điểm tâm như bánh kem, Gia Luật Gia Ương chưa từng ăn thử.
Thứ mà bản thân chưa từng ăn qua mới thấy quý giá, đựng đầy trong bát sứ xinh đẹp, phía trên còn phết một lớp bơ mỏng màu vàng nhạt, vẫn còn nóng hổi. Khác hoàn toàn với những thứ tục tằng của thảo nguyên, Dung Xu làm gì cũng đều tinh xảo xinh đẹp, cũng giống như con người nàng vậy.
Gia Luật Gia Ương có chút luyến tiếc không muốn ăn, nhưng cuối cùng vẫn là không thể nhịn được mà cầm chiếc đũa lên ăn một ngụm.
Dung Xu làm không nhiều bánh kem lắm, sau khi chia cho nhiều người như vậy, phần của Gia Luật Gia Ương còn không to bằng bàn tay, ăn mấy miếng đã hết cái bánh.
Hắn cầm bát lên ăn sạch sẽ bơ trên đó, nhìn cái bát trống trơn ngẩn ngơ.
Trong một góc lều truyền đến vài tiếng chim ưng non nớt, Gia Luật Gia Ương đứng lên, thấy hai chú chim non nằm trong cái lồng trên bàn đang duỗi cổ đòi ăn, kêu ríu rít.