Đồ vật không giống nhau nhưng cách đọc lại giống nhau, hôm nay học ngày mai lại quên, nhưng riêng đồ ăn thì nàng ấy nhớ rất rõ.
Vậy sao được.
Dung Xu biết tuổi càng lớn thì học ngôn ngữ khác sẽ càng khó.
Nàng không nói được tiếng Ô Nhĩ, nếu muốn học, chắc rằng phải tốn một khoảng thời gian rất lâu cũng không thể học được, nàng an ủi nói: “Từ từ học, việc này cũng không vội.”
Biết là không vội, chỉ là Ô Âm Châu muốn tranh vị trí đứng đầu, nàng học càng chậm, càng không thể nói cho Dung Xu biết Gia Luật Gia Ương biết nói tiếng Đại Sở.
Tính tình Ô Âm Châu đơn thuần, bảo đi theo Đan Tăng học thì sẽ đi theo Đan Tăng học, chưa từng nghĩ tới việc cận thủy lâu đài(*) mà đi hỏi Dung Xu.
(*) Cận thủy lâu đài: Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
“Ta phải đi tìm Đan Tăng rồi, hôm nào lại đến thăm tỷ sau.” Ô Âm Châu cười cười chào tạm biệt Dung Xu, chờ nàng ấy học tốt hơn một chút sẽ tới đây tìm Dung Xu nói chuyện.
Ô Âm Châu cũng không ở lại ăn trưa, nàng ấy đi chưa được bao lâu, Ni Mã đã mang nguyên liệu để làm cơm trưa đến đây.
Hai cân thịt dê, ba cân thịt bò, năm củ khoai tây lớn, một mẻ rau dại mới hái, hiển nhiên là phát theo định lượng giống như của Gia Luật Gia Ương.
Loading...
Rau dại là người Ô Nhĩ đi hái trên ruộng, cách ăn cũng đơn giản, sau khi trần qua với nước thì cho thêm muối vào trộn, đây chính là một món ăn dùng để giải nhiệt.
Nhưng Dung Xu không định ăn như vậy.
Hôm nay nàng phải làm bánh xuân(*).
(*) Bánh xuân: Là loại bánh có màu trắng thường được ăn vào tiết Lập Xuân bên Trung Quốc
Tháng 5 nhiều nơi khác đã vào hè, nhưng thời tiết ở Ô Nhĩ vẫn ấm như mới vào xuân, sáng sớm và tối muộn trời khá lạnh nhưng giữa trưa thì sẽ ấm áp hơn một chút, vừa lúc thích hợp để ăn bánh mùa xuân.
Bánh xuân không giống bánh rán hành, so với bánh rán hành thì nó mềm và mỏng hơn, không thể giòn, nếu không khi cuốn bánh sẽ bị vỡ lớp vỏ ngoài.
Vì để có thể làm bánh mềm hơn, Dung Xu dùng nước sôi để nhào bột, hơn nữa nàng không sử dụng bột mì Thanh Khoa, sau đó tạo thành một khối bột trắng, vừa to vừa mềm.
Cục bột nghỉ một lúc, sau đó tạo thành những cục bột nhỏ, mang những cục bột nhỏ này lên khay rồi cán mỏng, phết một lớp dầu mỏng lên chảo, nhân lúc lửa nóng thì mang lên nướng.
Bánh xuân to bằng lòng bàn tay, việc áp chảo bánh nướng giao cho Kim Đình, Ngọc Giai, còn Dung Xu đi chuẩn bị đồ ăn kèm và nước chấm.
Miếng thịt bò được cắt thành những miếng nhỏ, sau đó xào cùng rau dại, sau khi mở nồi thì không quên thêm chút nước sốt, làm như vậy nước canh sẽ được bao bọc bởi thịt vụn, ăn vào sẽ không ngán.
Phần thịt bò còn lại thì cách mỏng, ướp cùng với tinh bột, trứng gà và muối một lúc, không có thịt heo nên Dung Xu dùng thịt bò xào một đĩa thịt thái chỉ xào tương.
Món thịt thái chỉ xào tương không thể thiếu hành, cắt hành lá thành sợi nhỏ rồi bày lên đĩa, cho thịt thái chỉ đã được xào xong lên trên, Ni Mã mang nhiều thịt tới cho nên các đĩa đồ ăn trên bàn đặc biệt to.
Thịt dê có vị tanh, không thích hợp để làm thành món ăn, Dung Xu mang hai cân thịt dê cắt thành miếng hạt lựu vừa vuông vừa lớn, dùng que gỗ xuyên những miếng thịt dê lại, sau đó mang thịt dê đi nướng trong hai mươi phút.