Gia Luật Gia Ương vừa há miệng, Ni Mã đã phủ nhận nói: "Vương, đùi dê không phải thuộc hạ đưa qua. Lúc thuộc hạ đưa qua, Ô Âm Châu cũng ở đó." Gia Luật Gia Ương nghiến răng, sao Ô Âm Châu cũng ở đó.
Ni Mã khẽ nói: "Ô Âm Châu thường đi lều của vương phi. Người biết thì là vương cưới vương phi, còn không biết còn tưởng rằng Ô Âm Châu cưới vương phi đó."
Gia Luật Gia Ương chỉ vào rèm lông cừu mà nói: "Ngươi im miệng, đi ra ngoài."
Ni Mã ngậm kín miệng đi về phía cổng, còn chưa ra ngoài đã nghe Gia Luật Gia Ương nói: "Ngươi dừng lại đưa da lông của bổn vương qua đó đi."
"Nhặt đàng hoàng, lấy da cọp, da hồ ly, được rồi, đưa hết đi." Nàng thích gì thì tự mình chọn lấy.
Gia Luật Gia Ương kéo cổ áo, trong lòng phiền muộn, dù sao hắn giữ những thứ da lông kia cũng vô dụng, giữ cũng chiếm chỗ.
Ni Mã cười ha ha: "Được rồi."
Bây giờ Dung Xu có rất nhiều da lông, Ô Âm Châu tặng da dê da trâu, còn Gia Luật Gia Ương đưa da hồ ly trắng đỏ, da cọp vân vân.
Ni Mã vừa đưa đồ qua đã rời đi, Kim Đình cũng không hỏi rõ ràng, nàng lúng túng nói: "Công chúa, đây đều là đồ vương đưa qua."
Công chúa hoàng thất Đại Sở có vật gì tốt mà chưa thấy qua, chỉ trong của hồi môn đã có mấy món da lông tốt. Song, mấy ngày đến Ô Nhĩ các nàng cũng biết da lông để đề phòng lạnh, da lông và thịt và thứ tốt nhất ở Ô Nhĩ.
Loading...
Dung Xu nói: "Chắc là đáp lễ cơm trưa đó."
Kim Đình thầm nghĩ một bữa cơm đáp lễ như thế cũng nhiều quá rồi, nhưng nghĩ lại bữa cơm này do công chúa làm, thêm nhiều da lông một chút cũng được.
"Vậy nô tỳ bảo tú nương làm gấp quần áo mùa đông."
Ngọc Giai nói: "Da cọp có thể làm chăn lông, trải dưới thân chắc chắn rất ấm." Mùa đông ở Ô Nhĩ đến sớm, quần áo từ Đại Sở mang đến không đủ giữ ấm, nên chuẩn bị từ sớm.
Dung Xu khẽ gật đầu: "Y phục của các ngươi cũng nên làm sớm, làm thêm mấy đôi giày đi."
Da trâu, da dê bên trong có nhung, mặc có thể chống rét.
Dung Xu thở dài, bây giờ mới lúc nào đã chuẩn bị quần áo mùa đông rồi. Kim Đình xoay người thu dọn đồ đạc: "Nô tỳ nghe ngóng, nơi này tháng chín tháng mười đã lạnh rồi, trước mùa xuân năm sau phải tìm nông trường mới.
Mùa thu phải thu gom đủ cỏ nuôi súc vật để nuôi súc vật qua mùa đông, vượt qua lạnh giá và gió tuyết.
Dung Xu đưa tay xoa mặt, mùa đông đến chẳng phải không cần ra khỏi lều sao, suốt ngày ở trong lều ăn lẩu?
Khi không đủ biện pháp giữ ấm, ớt và gừng có thể khử lạnh.
Dung Xu nói: "Chúng ta không đủ gừng, phải trồng thêm. Ngọc Giai, lấy ớt cắt đôi lấy hạt, thừa dịp trời ấm áp thì mau trồng lên."
Trồng những thứ này Gia Luật Gia Ương biết, nhưng hắn không để tâm.
Mấy trăm năm qua người Ô Nhĩ đều vượt qua trời đông giá rét như thế, chống lạnh dựa vào da lông củi lửa, chỉ đủ những thứ này là được.
Hắn cảm thấy Dung Xu quá yếu ớt, có da lông còn chưa đủ, còn phải làm những chuyện vớ vẩn này.
Trong lòng nghĩ như thế, nhưng Gia Luật Gia Ương thức thời không nói gì, mỗi ngày ngồi trong trướng chờ Ni Mã lấy thức ăn từ chỗ Tấn Dương qua, hắn còn nói gì được.
Cũng không biết làm như thế nào mở miệng hỏi Tấn Dương khoai tây làm sao mới ngon, còn thịt nướng nữa, vì sao hương vị khác biệt.
Ni Mã thần kinh thô, vốn không hiểu vì sao vương chần chờ: "Ngài hỏi thẳng chẳng phải là được rồi sao, ngài nói tiếng Hán tốt nhất Ô Nhĩ chúng ta.