Trong hai người, Kim Đình lớn tuổi hơn một chút, có thể gánh vác mọi chuyện, tính cách hoạt bát. Tính tình Ngọc Giai dịu dàng, bình thường yên lặng lại có thể quản lý mọi thứ.
Thịnh Kinh, tháng năm mưa dầm sấm sét.
Trong Dưỡng Tâm điện, Dung Dự tỉnh giấc, y vô thức gọi một tiếng hoàng tỷ, nhưng người đi qua chỉ có thái giám Lý Bảo Đức.
"Hoàng thượng, bây giờ còn sớm, ngài ngủ tiếp nhé?"
Đuôi mắt Dung Dự đỏ hồng, y lắc đầu hỏi: "Trời còn mưa không?"
Tháng năm mưa nhiều, từ sáng hôm qua trời đã bắt đầu mưa, buổi tối sấm sét vang dội, nhưng trái lại có thể yên tĩnh mấy hôm. Hôm trước, Thái hậu còn nhắc đến chuyện tuyển phi, là hôm nay.
Lý Bảo Đức nói: "Vẫn còn mưa."
Dung Dự ngẩn người một lát, nói: "Trời ở Thịnh Kinh đổ mưa, không biết thời tiết ở Ô Nhĩ thế nào."
Nơi Tây Bắc man di, có gì tốt chứ.
Lý Bảo Đức há to miệng, trong mắt có vẻ thương hại. Từ lúc hoàng thượng lên ngôi, tính nết đã thay đổi nhiều, lúc trước là tiểu hoàng tử vô tư ở sau lưng trưởng công chúa, bây giờ...
Loading...
"Chắc là trời nắng."
Dung Dự xuống giường, vừa qua khỏi giờ Sửu, y ngủ chưa đủ hai canh giờ. Nhưng y không dám ngủ nhiều, cũng không thể ngủ nhiều, y phải đón hoàng tỷ về.
"Tốt nhất là trời nắng."
Dung Dự đi xem tấu chương, Lý Bảo Đức bưng lên một chén trà đậm, hơn một canh giờ sau lại bưng lên một khay điểm tâm, Dung Dự dùng mấy miếng.
Lý Bảo Đức nói: "Hoàng thượng, mưa tạnh rồi."
Dung Dự nhìn ngoài cửa sổ, hoàng tỷ sẽ làm nhiều món điểm tâm cho y ngon hơn những món này nhiều.
Dung Dự gật đầu: "Ngươi đi xuống đi."
Lý Bảo Đức thử thăm dò hỏi: "May mà mưa tạnh, hoàng thượng, hôm trước Thái hậu nói chuyện tuyển phi là hẹn hôm nay, ngài có muốn đi qua một phen không?"
Dung Dự đặt bút son xuống, tỏ vẻ không vui: "Phụ hoàng vừa mất, hoàng tỷ lấy chồng ở xa, mẫu hậu đã muốn thu xếp cho trẫm tuyển phi sao?"
Tuy nói hoàng thượng muốn giữ đạo hiếu cho tiên đế, nhưng chuyện hoàng tự kéo dài là gánh nặng quốc gia, bây giờ hậu cung không có ai cả đâu ra trẻ con.
Dung Dự là Thái tử, dòng dõi tiên đế mỏng manh, chỉ có mình y là con trai. Thái hậu đang kiêng kị nên mới sắp xếp chuyện tuyển phi từ sớm để lưu lại huyết mạch hoàng gia.
Lý Bảo Đức: "Thái hậu, đám đại thần đều có ý này."
Mấy hôm nay chuyện quốc sự đè ép khiến Dung Dự không kịp thở, mấy tháng qua đã dưỡng thành dáng vẻ vui buồn cũng không lộ ra trên mặt, nhưng khi nhắc chuyện tuyển tú thì y lại tức giận. Y vung tay lên, hất tấu chương: "Các ngươi đều ép trẫm."
Lý Bảo Đức cộp một cái quỳ trên đất: "Hoàng thượng bớt giận."
Lồng ngực của Dung Dự phập phồng, thở hổn hển: "Trẫm không chọn, trẫm không lo được chuyện hòa thân còn không quản được chuyện tuyển phi sao. Ngày nào hoàng tỷ chưa trở về kinh thì ngày đó trẫm không tuyển phi.
Lý Bảo Đức là người của tiên đế, bây giờ lại chăm nom tân hoàng, đương nhiên sẽ cân nhắc vì Đại Sở. Hoàng đế không thể tùy hứng như trẻ con vậy được.
Ông ta nói: "Hoàng thượng, trưởng công chúa là công chúa một nước, hòa thân lấy chồng xa vì Đại Sở, bách tính sẽ ca tụng công đức của nàng ấy."
Bỗng nhiên Dung Dự nhìn Lý Bảo Đức: "Ca tụng công đức? Ban đầu tỷ ấy có thể có cuộc sống tốt, lại phải gả cho người man di. Hoàng tỷ thiếu lời ca tụng công đức sao, trẫm là hoàng thượng có thể để tỷ ấy được tôn sùng vô thượng." Lý Bảo Đức ngửa đầu nhìn Dung Dự: "Cho dù công chúa đích xuất thì nên hòa thân vẫn phải hòa thân.