Người Ô Nhĩ vừa đi chăn trả về, đuổi đàn bò và bầy cừu vào rào, bận rộn cả buổi chiều bụng đói kêu vang.
Đột nhiên bọn họ ngửi thấy mùi thịt, ban đầu còn tưởng rằng đói quá nên có ảo giác, nhưng càng đi vào lều thì mùi thơm kia càng nồng, là mùi thịt dê nướng. Lại không giống thịt dê nướng ở Ô Nhĩ.
Người Ô Nhĩ làm thịt dê tươi nướng, rất thơm nhưng mùi thơm không giống vậy, mùi vị này bay thẳng vào đầu, ầm vang nổ tung.
Gió đêm thật lạnh, hương vị thịt nướng vừa thơm vừa ấm, người chăn thả nhìn bọn nhỏ chạy như gió, hét to: "A mụ! Vương phi nướng thịt dê, đang chia thịt đó!"
Vương phi đang chia thịt.
Lửa than chỉ còn ánh đỏ, trên khung sắt, dê nướng có da vàng, chất thịt tràn đầy bóng loáng.
Khiến người ta muốn lấy đùi dê, uống với rượu lúa mì thanh khoa, vui vẻ ăn uống.
Nhưng mà vương đình Ô Nhĩ có mấy vạn người, một con dê nướng không đủ để chia. Cũng may người Ô Nhĩ chỉ đến xem sao, người lớn không ăn, mỗi nhà được chia một ít cho bọn nhỏ ăn.
Da vàng, thịt hơi hồng, nước thịt chảy ra, mau chóng nuốt vào ăn ngon lành.
Bọn trẻ híp mắt vội vàng nhai, người lớn ở một bên chỉ nghe thấy tiếng da vỡ ra sột xoạt.
Loading...
"Ngon không?"
Bọn trẻ chưa thỏa mãn liếm nước thịt ở khóe miệng: "Ngon quá! A mụ, người cũng ăn đi!"
Người lớn lắc đầu: "Con mau ăn đi, một hồi nguội mất."
Dung Xu chỉ giữ đùi dê nướng bảo Ni Mã đưa đến vương trướng. Dù sao mọi người ăn một ít, lẽ ra Gia Luật Gia Ương nên có một chiếc đùi dê để ăn.
Ni Mã nặng nề khẽ gật đầu, ôm đùi dê đi vương trướng.
Thỉnh thoảng Gia Luật Gia Ương kéo rèm lông cừu, mùi thơm và tiếng cười nói vui vẻ bên ngoài truyền đến. Chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn hơi bực bội. Lại ngồi một lúc, hắn đứng dậy ra ngoài, cách bóng đêm u ám nhìn về phía lều vải kia. Gia Luật Gia Ương híp mắt, trong bóng dáng người đến người đi nhìn thấy Tấn Dương công chúa.
Nàng mặc y phục đỏ, tóc đen như thác nước, cách quá xa, có người ngăn trở nên không thấy rõ dáng dấp.
Gia Luật Gia Ương xoa mi tâm, đang muốn đi đến gần chút đã thấy Ni Mã bưng một chiếc đùi dê vàng óng chạy như bay đến: "Vương thượng, đây là đùi dê vương phi đưa đến!"
*Gia Luật Gia Ương hỏi: "Sao nàng ăn ít như thế, không phải bệnh chứ."
Gia Luật Gia Ương bị quấy rầy, trên mặt có vẻ không vui, nhưng đùi dê nướng thì vẫn phải ăn.
Hôm nay Mã Cát bà bà đưa bánh lúa mì thanh khoa, thịt nướng, khoai lang luộc, là lượng cơm tối bình thường của Gia Luật Gia Ương. Bây giờ có thêm năm cân đùi dê nướng lại ăn không hết.
Gia Luật Gia Ương chia đùi dê và thịt nướng cho Ni Mã một nửa, đã là phụ tá đắc lực, lại là huynh đệ tốt, huống chi còn đứng bên cạnh trông mong nhìn xem, không chia không thích hợp.
Sắc mặt Gia Luật Gia Ương ngưng trọng, dùng chủy thủ cắt đùi dê thành miếng mỏng. Mảnh đùi dê nướng này rất nặng, có lớp da vàng, bên trong thịt mọng nước, nướng tan mỡ ngửi rất thơm.
Ăn cũng thơm, Gia Luật Gia Ương không nói nên lời đây là mùi vị gì, chỉ biết không phải mùi thịt nướng đơn thuần. Lần đầu tiên trong đời, thậm chí còn ngon hơn thịt bò hầm khoai tây lần trước.
Thịt nướng ăn với bánh lúa mì thanh khoa, đến khi đã ăn no thì Gia Luật Gia Ương cũng chưa chạm vào thịt nướng và khoai lang Mã Cát bà bà.
Hắn thầm trách mình một phen, sau đó bảo Ni Mã cất kỹ đồ, để lại ngày mai sẽ ăn.