Một lời nói của Giang Nguyệt Uyển làm cho toàn không gian như muốn đứng lại.
“Uyển nhi, muội điên rồi sao?” – Giang Lăng Vĩ không thể tin được nhìn Giang Nguyệt Uyển.
“Đúng vậy, tam muội, muội không nên như vậy.” – Giang Huyền cũng phụ họa theo.
“Đại ca, nhị ca, ý muội đã quyết. Nếu cha muốn trục xuất muội ra khỏi Nguyệt Cát đồng thời phế đi võ công của muội, điều gì muội cũng nguyện ý. Chỉ cần cha có thể tác thành cho nhân duyên của muội cùng Phục.”
“Muội...”
Giang Lăng Vĩ còn muốn ngăn cản Giang Nguyệt Uyển tiếp tục chuyện điên rồ này nhưng Minh chủ Giang Vân Phi chặn lại.
“Lăng Vĩ, đủ rồi! Uyển nhi, con thật sự nguyện ý như vậy.”
“Con nguyện ý.”
“Thậm chí phải từ bỏ luôn gia đình của mình. Từ bỏ đi người cha đã nuôi dưỡng con bao nhiêu năm qua, từ bỏ tất cả huynh đệ chỉ vì một chữ tình hay sao.”
“Con...”
Loading...
Nghe những lời đó của Minh chủ Giang Vân Phi, Giang Nguyệt Uyển bỗng chốc dao động tâm thần (tâm trí và tinh thần). Nhưng khi nàng nhìn về phía Mộ Dung Phục đang mê mang ở bên cạnh, ánh mắt lại trở nên kiên định.
Giang Nguyệt Uyển từ từ quỳ xuống trước mặt Minh chủ Giang Vân Phi và các ca ca. Nàng chắp tay lạy ba lạy.
“Cha hãy cứ xem như chưa từng có một nữ nhi bất hiếu như con. Công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha, nữ nhi chỉ có thể đến kiếp sau báo đáp.”
“Con... Hảo, hay cho một câu kiếp sau báo đáp. Chuyện như vậy ta cần tới. Giang Nguyệt Uyển, ngươi hãy nhớ kỹ những lời hôm nay ngươi đã nói. Từ giờ trở đi, nữ nhi Giang Nguyệt Uyển của ta đã chết. Ngươi mau tự phế võ công của mình rồi cút khỏi mắt ta.”
Minh chủ Giang Vân Phi lạnh lùng nói với Giang Nguyệt Uyển nhưng trong ánh mắt lại là nồng đậm đau lòng cùng thất vọng.
Giang Nguyệt Uyển giơ tay ra rồi đánh thẳng vào người. Toàn thân truyền đến cảm giác đau đớn, võ công của nàng từ nay về sau vĩnh viễn đã bị phế đi hoàn toàn. Giang Nguyệt Uyển phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống ngất đi.
“Tam muội”
Giang Lăng Vĩ, Giang Huyền cùng nhau chạy lại đỡ Giang Nguyệt Uyển. Minh chủ Giang Vân Phi lạnh lùng nói.
“Đem hai kẻ này đuổi ra khỏi Nguyệt Cát ngay lập tức cho ta.”
“Cha, tam muội đang trong tình trạng này thì làm sao có thể đuổi muội ấy đi được. Nhi tử cúi xin cha đại từ đại bi (hiền lành, thương xót) cho muội ấy và tên Mộ Dung Phục khốn kiếp kia ở lại đây chữa trị rồi mới đuổi đi.”
Giang Lăng Vĩ chắp tay, cúi đầu cầu xin với Minh chủ Giang Vân Phi.
“Thôi được rồi, cứ như vậy đi. Nhưng ta không muốn nhìn thấy hai kẻ này nữa. Bảo chúng đừng có để ta nhìn thấy.”
Minh chủ Giang Vân Phi vốn muốn cự tuyệt (từ chối) nhưng khi nhìn Giang Nguyệt Uyển đang hôn mê thì trầm giọng nói rồi phất tay bỏ đi.
Hai ngày sau
Mộ Dung Phục từ từ tỉnh lại. Đối diện chính là trần nhà xa lạ.
Đây là đâu?
Mộ Dung Phục vội vàng ngồi dậy. Nhưng do động mạnh khiến cho vết thương bị động đến. Đau đớn truyền đến khiến hắn phải ôm ngực ho khan.
“Tỉnh rồi à.”
Giang Lăng Vĩ từ bên ngoài đi vào. Mộ Dung Phục cảnh giác nhìn y.
“Ngươi sao lại ở đây. Uyển nhi đâu?”
“Tên khốn như ngươi không có tư cách nói với ta kiểu đó. Nếu không phải ngươi là ái nhân (người yêu) của tam muội ta sớm đã giết ngươi từ lâu rồi. Ngươi vốn còn ở Nguyệt Cát, tốt nhất nên dưỡng thương cho tốt đi. Còn về phần Uyển nhi, muội ấy đang ở phòng bên cạnh. Hiện vẫn chưa tỉnh lại.”
Giang Lăng Vĩ khinh thường nhìn Mộ Dung Phục.
“Uyển nhi bị sao chứ?”
Mộ Dung Phục kích động muốn đứng lên. Nhưng đau nhức khiến hắn nhanh chóng khuỵu xuống.
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến lại khiến cho Giang Lăng Vĩ thập phần tức giận. Y bước nhanh đến nắm lấy vạt áo của Mộ Dung Phục.
“Ngươi còn dám hỏi. Ngươi có biết chỉ vì một kẻ như ngươi mà tam muội của ta đã hy sinh như thế nào hay không? Muội ấy tự phế đi võ công của mình đã vậy còn cắt đứt quan hệ với bọn ta. Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đã mê hoặc muội ấy thế nào mà khiến cho muội ấy mê muội như vậy.”
“Ngươi có biết tình trạng của muội ấy lúc đó thập phần nguy hiểm hay không? Muội ấy đang mang thai, cơ thể vốn đã yếu lại còn tự phế đi võ công khiến cho chịu không nổi. Nếu nhị đệ không kịp cứu thì chính là một xác hai mạng đấy.”
Từng lời từng chữ của Giang Lăng Vĩ như từng nhát dao đâm mạnh vào tim Mộ Dung Phục. Giờ đây, cảm giác đau đớn thể xác chẳng là gì so với nỗi đau này. Uyển nhi, ta không đáng để nàng làm như vậy.
“Ta muốn đi thăm nàng ấy.”
Mộ Dung Phục đẩy Giang Lăng Vĩ ra rồi bỏ đi. Hắn đến phòng Giang Nguyệt Uyển đang chữa trị. Giang Huyền nhìn thấy Mộ Dung Phục thì muốn ngăn cản nhưng lại nhìn thấy Giang Lăng Vĩ ở phía sau ra hiệu đừng làm gì.
Giang Huyền sau khi đút thuốc cho Giang Nguyệt Uyển xong rồi bỏ đi. Chỉ còn lại một mình Mộ Dung Phục ngồi bên cạnh giường lẳng lặng nhìn Giang Nguyệt Uyển.
“Ưm...”
Hôm sau, Giang Nguyệt Uyển từ từ tỉnh lại. vừa mở mắt ra chính là gương mặt anh tuấn của Mộ Dung Phục nhưng giờ đây lại không còn khí phách giống trước đây. Trên gương mặt bao phủ một tầng lo lắng, râu mọc lún phún. Khi thấy Giang Nguyệt Uyển tỉnh lại thì thần sắc vui mừng.
“Nàng tỉnh lại rồi.”
“Chàng bây giờ nhìn xấu quá đi. Ta vốn không có việc gì, tội gì phải tự hành hạ mình như vậy.”
Giang Nguyệt Uyển mỉm cười ôn nhu sờ gương mặt của Mộ Dung Phục. Hắn ôm lấy nàng vào lòng.
“Sao nàng ngốc như thế? Ta vốn không đáng để nàng...”
Mộ Dung Phục muốn nói tiếp nhưng Giang Nguyệt Uyển ngăn lại.
“Đừng nói nữa! Chàng nghe cho kỹ những lời ta nói đây. Phục, ta yêu chàng. Cho dù có bị ma giáo trục xuất, bị phế hết võ công thì đã làm sao chứ. Đời này ta vẫn quyết sẽ làm nương tử của chàng.”
Giang Nguyệt Uyển dừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Từ giờ chàng cứ xem ta là Lý Ngọc. Còn người tên Giang Nguyệt Uyển đã không còn trên thế gian này nữa.”
“Hảo, Ngọc nhi, đời này kiếp này ta sẽ chăm sóc cho nàng.”
------------------
“Sau khi ta và mẫu thân các con thương thế tốt hơn liền rời khỏi Nguyệt Cát, từ đó không còn liên hệ gì nữa. Ta và mẫu thân các con trở về kinh thành rồi thành thân với nhau. Chuyện còn lại thì các con cũng đã biết rồi đấy. Còn chuyện ta tái hôn cùng Lâm Thục Đoan chỉ là do phía Lâm gia ép buộc. Lúc đó, quân lương thiếu hụt mà chiến trận lại đang xảy ra. Ta chỉ có thể lấy Lâm Thục Đoan.”
“Không ngờ mẫu thân lại có quá khứ như vậy.”
Tử Linh trầm mặc hồi lâu. Mẫu thân vì phụ thân mà đã hy sinh quá nhiều nhưng người chỉ sống hạnh phúc vài năm. Sau đó lại chịu biết bao nhiêu đau khổ. Nếu ngoại công (ông ngoại) cùng các bá bá, thúc thúc biết chuyện của mẫu thân thì sẽ phản ứng như thế nào.
“Phụ thân, chuyện của mẫu thân ngoại công (ông ngoại) nếu biết được...”
Mộ Dung Ưu nhìn Mộ Dung tướng quân.
“Chuyện này sớm muộn gì phía bên Nguyệt Cát cũng biết mà thôi. Tuy rằng ngoài mặt không còn liên hệ với nhau nhưng ta biết ngoại công (ông ngoại) của các con vẫn còn rất yêu thương nàng ấy. Nếu ông ấy biết chuyện như vậy xảy ra với nữ nhi của mình thì chắc chắn sẽ đến tìm ta. Ta cũng đã chuẩn bị rồi. Các con đừng lo quá, trời cũng không còn sớm mau đi về nghỉ ngơi đi.”
Mộ Dung Ưu và Tử Linh rời khỏi. Sau đêm nay, cả hai đã hiểu rõ thêm một phần về phụ thân cùng mẫu thân của mình.
Sáng hôm sau
Tử Linh vừa thức dậy thì nghe Chu Tước báo là có người của Lãnh Nam Phong đến nói rằng hắn hẹn nàng ở Đào Hoa viên.
Tử Linh vừa đi vừa nghĩ không biết Lãnh Nam Phong hẹn nàng ra đó làm gì. Đào Hoa viên, đúng như tên gọi của nó. Nơi đó là một rừng đào bạt ngàn, hằng năm dân chúng hay hoàng tộc đi chăng nữa đều đến đó ngăm hoa đào. Nhưng mùa này làm gì có hoa đào chứ.
Ôm một bụng nghi vấn, Tử Linh đến Đào Hoa viên. Nhưng đến nơi nàng lại chẳng nhìn thấy ai ngoại trừ rừng cây đào. Nhìn quanh một vòng lại chẳng thấy Lãnh Nam Phong, Tử Linh đi sâu vào.
“Phong, chàng đâu rồi?”
Xoạt
“Ai?”
Tử Linh nghe thấy tiếng động thì cảnh giác. Nàng cảnh giác nhìn xung quanh. Chẳng lẽ đây là một cái bẫy? Phong vốn không hẹn ta đến đây?
Tử Linh đang cảnh giác thì trên không trung bỗng nhiên vang lên tiếng nổ mạnh.
BÙM
“A”