Sau khi Tử Linh cùng Chu Tước được một tiểu nha hoàn dẫn đến một trạch viện dành cho đại tiểu thư. Trạch viện này tên là Ly Châu viện, không gian bên trong vô cùng khá rộng, có cả một hoa viên trồng nhiều kỳ hoa dị thảo. Nhìn xung quanh rất sạch sẽ, chứng tỏ bao lâu nay vẫn có người thường xuyên đến đây quét dọn.
Tử Linh và Chu Tước vào phòng sau đó thì cho tiểu nha hoàn lui xuống. Tử Linh ngồi xuống giường nhìn Chu Tước khép cửa phòng lại xong rồi mới hỏi:
“Tước nhi, muội thấy sao?”
“Tiểu thư, Mộ Dung tướng quân với Mộ Dung Ưu kia rất quan tâm người nhưng còn hai nữ nhân kia thật sự khá phiền phức.” – Chu Tước đưa ra ý kiến của bản thân.
“Ta cũng nghĩ giống như muội, phụ thân cùng đại ca thật sự vô cùng quan tâm đến ta. Còn lý do tại sao mẫu thân lại dẫn ta ra đi chắc là phải điều tra từ từ. Về phần hai nữ nhân kia, nếu chỉ có Mộ Dung Hoa thì ta rất dễ dàng đối phó nhưng đằng này nàng ta còn có một mẫu thân vô cùng tâm kế. Nhưng chẳng sao cả, phải có kẻ như vậy thì cuộc chơi này mới không nhàm chán chứ.” – Tử Linh vừa nói vừa mỉm cười thật hồn nhiên. (Tg: “Có mà cười gian xảo ý.”)
Ở đây Tử Linh và Chu Tước đang nói chuyện thì ở Quỳnh Dao viện của nhị phu nhân Lâm Thục Đoan.
“Mẫu thân, con không thể chịu cảnh này thêm được nữa. Tiện nhân kia tại sao lại trở về đây chứ? Mẫu thân của ả đã chết rồi, còn ả sao không chết luôn đi.” – Trong phòng của nhị phu nhân, giọng nói đầy căm tức của Mộ Dung Hoa vang lên.
“Suỵt, Hoa nhi, con nhỏ giọng một chút, cẩn thận không phụ thân con nghe thấy. Mẫu thân biết con rất uất ức nhưng con không được tự tiện hành động. Mẫu thân sẽ tìm cách tống con nhỏ đó ra khỏi phủ. Mẫu thân đã có thể làm cho mẫu thân của con nhỏ đó rời khỏi đây mãi mãi thì cũng có thể làm lại một lần nữa. Nhưng con phải nghe lời mẫu thân, không được tùy hứng như vậy nữa.”
Nhị phu nhân nhìn nữ nhi bảo bối của mình hôm nay lại vì nữ nhi của tiện nhân kia mà chịu ủy khuất như vậy. Cơn tức này làm sao ả có thể nhịn xuống được chứ. Ả nhất định sẽ làm cuộc sống sau này của nha đầu kia sống không bằng chết.
“Mẫu thân, người nói thật sao?”
Loading...
“Mẫu thân có bao giờ nói mà không giữ lời chưa.”
“Chỉ có người là tốt với con nhất.”
Mộ Dung Hoa nhận được lời khẳng định của mẫu thân mà tâm tình tức giận ban nãy cũng tiêu tán không ít. Có mẫu thân giúp đỡ nàng nhất định sẽ khiến tiện nhân kia sống đau khổ để trả lại nỗi nhục nhã hôm nay. (Tg: “Đúng là mẹ nào con nấy. Suy nghĩ hão huyền y chang luôn.”)
Một vài ngày sau đó, Mộ Dung tướng quân cho người mang đến tặng rất nhiều thứ, còn cho rất nhiều nô tài, tỳ nữ đến hầu hạ trong Ly Châu viện của Tử Linh. Ông còn chiếu cáo cho khắp nơi rằng đại tiểu thư của Phủ tướng quân đã trở về. Không chỉ như vậy ông còn nói rằng danh phận đại phu nhân sẽ mãi mãi bỏ trống để tưởng nhớ hiền thê đã mất.
Việc này khiến cho nhị phu nhân gần như muốn phát điên nhưng ngại Mộ Dung tướng quân còn ở đây nên không dám phát giận. Chỉ khi về Quỳnh Dao viện, vào phòng sau đó mới tức giận đập đồ, đã vậy còn trút lên người bọn hạ nhân. (Tg: “Haha, đáng đời.”)
Về phần Mộ Dung Hoa, nàng ta khi nghe tin mẫu thân mình mãi mãi không được lên làm đại phu nhân thì rất tức giận. Mọi tức giận của nàng ta lại đổ về phía Tử Linh. Dạo này mỗi lần nàng ta gặp Tử Linh là lại tìm cách nói móc hoặc sỉ vả nàng. Đối với việc Mộ Dung Hoa tự đâm đầu tìm ngược Tử Linh chỉ còn biết cảm thán: não tàn (ngu) đến thế là cùng. Còn với những lời nói của nàng ta thì nàng hoặc là bỏ đi một mạch mà không thèm quan tâm đến, hoặc là nói lại khiến nàng ta cứng họng.
Hôm nay cũng vậy, Mộ Dung Hoa lại tiếp tục tìm Tử Linh để gây phiền phức. Nhưng khác một cái là hôm nay nàng ta trực tiếp đến Ly Châu viện.
“Mộ Dung Tử Linh, ngươi mau ra đây cho ta.”
“Nhị muội, chẳng lẽ không ai nói với muội rằng không được gọi thẳng tục danh (họ tên) của tỷ tỷ hay sao?”
Nhìn thấy bộ dạng phát điên của Mộ Dung Hoa, Tử Linh vẫn một bộ dáng thanh cao, lạnh lùng. Bọn hạ nhân trong Phủ tướng quân mấy ngày nay nhìn thấy cảnh này cũng bắt đầu quen luôn rồi.
“Hừ, ngươi không phải là tỷ tỷ của ta, đừng làm bộ thanh cao nữa ta nhìn mà phát ớn. Ta nói cho ngươi biết, ngươi không xứng đáng ở lại Phủ tướng quân. Ngươi tốt hơn hết nên cút khỏi đây là cút khỏi đây đi không thì chết quách ở một xó nào đó giống như mẫu thân ngươi vậy.”
Chát
Mộ Dung Hoa vừa nói dứt câu thì Tử Linh đã nhanh chóng cho nàng ta một cái bạt tai. Mộ Dung Hoa sau khi sững sờ thì ngay lập tức lấy lại tinh thần.
“Ngươi... ngươi dám đánh ta.”
“Nhị muội, tốt hơn hết ngươi nên nghe rõ những lời ta sắp nói đây. Ta gọi ngươi một tiếng nhị muội cũng vì nể mặt phụ thân, chứ ta cũng không muốn có một muội muội như ngươi. Ngươi tìm ta gây phiền phức hay mắng ta như thế nào ta đều không quan tâm. Nhưng một khi người đã vô lễ với mẫu thân ta thì ngươi tốt hơn hết nên chuẩn bị tinh thần đi.”
Tử Linh lạnh lùng nhìn Mộ Dung Hoa, quanh thân nàng tỏa ra một luồng sát khí mãnh liệt. Đây là lần đầu tiên Tử Linh phong ra sát khí mãnh liệt như vậy trước mặt những người trong Phủ tướng quân. Bọn hạ nhân nhìn thấy nàng như vậy liền đồng loạt rùng mình.
Về phần Mộ Dung Hoa, nàng ta cảm thấy sát khí đó của Tử Linh. Tuy trong lòng sợ hãi nhưng vốn tâm cao khí ngạo nàng ta sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy.
“Ta cứ nói đó ngươi làm gì được ta. Mẫu thân ngươi và ngươi đều giống như nhau, cả hai đều là tiện nhân muốn cướp đi mọi thứ của ta và mẫu thân.”
“Tước nhi!”
Nhìn thấy Mộ Dung Hoa vẫn cố chấp như cũ, Tử Linh đã không còn kiên nhẫn nữa rồi. Nàng trực tiếp kêu Chu Tước ra dạy cho nàng ta một bài học.
Mộ Dung Hoa thấy Chu Tước mạnh mẽ hướng đến phía mình phóng ra một chưởng. Mộ Dung Hoa liền nhanh chóng rút ra trường tiên (roi dài) ứng phó. Nàng ta tuy rằng khỏi giỏi võ như Mộ Dung Ưu nhưng dù gì cũng mang một thân võ công. Đây cũng chính là điều làm nàng ta dám tìm đến Tử Linh để gây phiền phức. Bởi Mộ Dung Hoa luôn cho rằng Tử Linh không hề biết võ công nên sẽ không làm gì được nàng ta. (Tg: “Lầm to.”)
Giờ đây Mộ Dung Hoa nhìn thấy nha hoàn bên cạnh Tử Linh biết võ công hơn nữa hình như còn rất lợi hại thì thầm kêu không ổn. Tuy rằng đã nhanh chóng ứng phó nhưng võ công không bằng nên chưa đầy mười chiêu nàng ta đã bị Chu Tước cướp mất trường tiên (roi dài) trong tay rồi ngã xuống đất vô cùng chật vật.
“Đủ rồi, Tước nhi dừng lại. Nhị muội, ta không muốn làm lớn chuyện này. Chuyện này mà làm lớn sẽ kinh động đến phụ thân và đại ca. Chẳng lẽ muội muốn họ biết rồi trách phạt muội. Tốt hơn hết muội nên về đi.” – Tử Linh ngăn không cho Chu Tước ra tay tiếp rồi quay sang nói với Mộ Dung Hoa.
Mộ Dung Hoa thấy Chu Tước không tiếp tục thì nhanh chóng đem một thân đầy chật vật của mình rời khỏi Ly Châu viện.
“Tiểu thư, người cho ả ta đi dễ dàng như vậy sao?” – Chu Tước nhìn Tử Linh một cách khó hiểu.
“Muội tưởng ta dễ dàng buông tha như vậy hay sao. Lại đây...”
Tử Linh nói nhỏ vào tai Chu Tước một cái gì đó. Chu Tước sau khi nghe xong ánh mắt ngay lập tức sáng lên.
Buổi tối, một bóng đen nhanh nhẹn phóng vào khuê phòng của Mộ Dung Hoa. Sau một lúc, bóng đen đó rời khỏi trong im lặng, không một ai biết đến chuyện vừa phát sinh.
Sáng hôm sau
“Aaaaaaaaaaaaaaaa...”
Một buổi sáng đẹp trời, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu trên khung cửa, chim trên cành hót líu lo. Một khởi đầu vô cùng tốt đẹp bỗng nhiên có tiếng thét như bị chọc tiết vang vọng khắp nơi trong Phủ tướng quân.
Nghe tiếng thét này, ai ai cũng vội vàng chạy về hướng phát ra tiếng hét. Riêng Tử Linh, nàng vẫn vô cùng nhàn nhã uống trà. Từ từ thưởng thức xong chén trà rồi mới nhẹ nhàng đi về hướng khuê phòng của Mộ Dung Hoa.
Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng khóc thất thanh của Mộ Dung Hoa. Tử Linh nghe thấy mà thầm mỉm cười nhưng khi bước vào thì ngay lập tức thay đổi thái độ.
“Nhị muội, có chuyện gì vậy? Sao muội lại hét lên như vậy?”
“Cút đi, ta không cần ngươi giả vờ tốt bụng. Chuyện này chắc chắn là do ngươi gây ra.”
Thấy Tử Linh bước vào, Mộ Dung Hoa liền hét lên đuổi nàng rời khỏi đây. Tử Linh có thể dễ dàng nhìn thấy đôi chân của Mộ Dung Hoa đang rướm máu, nhìn xuống đôi hài của nàng ta cũng có thể thấy mấy cái gai.
Ái chà, Mộc Đóa này hiệu quả ngoài sức tưởng tượng nha. Hôm qua, nàng đã kêu Chu Tước lấy dây gai của Mộc Đóa bỏ vào hài của Mộ Dung Hoa sau đó lấy một lớp vải che đi. Mộc Đóa là một loài hoa rất đẹp nhưng nguy hiểm chính là dây leo của nó. Dây leo tuy rằng mỏng đến nhường như không chú ý sẽ không thấy được nhưng lại chằng chịt gai nhọn. Chỉ cần không cẩn thận đụng phải đã rất đau rồi nhưng giờ nhìn chân của Mộ Dung Hoa cũng biết rằng số dây gai trong hài của nàng ta không ít.
“Muội nói gì vậy? Ta không hiểu.”
“Chắc chắn là ngươi! Ngươi ghét ta nên mới bày trò này. Ngươi là tiểu nhân đê tiện...”
“Đủ rồi, Hoa nhi, Linh nhi làm sao lại có liên quan đến chuyện này. Con đừng có ăn nói hàm hồ.” – Mộ Dung tướng quân không vui nhìn Mộ Dung Hoa. Ngay cả Mộ Dung Ưu đứng gần đó cũng lạnh lùng hẳn đi.
“Không đâu phụ thân, con chắc chắn là nữ nhân này. Ả ta muốn hại con để trả đũa việc con mắng mẫu thân ả ta.”
“Con nói cái gì?”
Thấy giọng nói của Mộ Dung tướng quân lạnh hẳn đi thì Mộ Dung Hoa mới tỉnh ra. Thôi chết, lỡ miệng nói ra rồi.
Tử Linh thì chỉ biết lắc đầu. Qủa nhiên là não tàn (ngu) mà.
“Hoa nhi, con dám mắng đại nương của mình.”
“Được rồi, lão gia, Hoa nhi đang bị thương, người đừng mắng nó nữa.” – Nhị phu nhân hướng Mộ Dung tướng quân cầu tình.
“Phụ thân, nhị nương nói đúng đó. Nhị muội đang bị thương, người đừng mắng muội ấy nữa. Còn nhị muội, muội cũng biết là ta không hề biết võ công vậy thì sao ta có thể làm chuyện này mà không kinh động đến muội chứ.”
Tử Linh nhẹ nhàng khuyên nhủ Mộ Dung tướng quân rồi quay về phía Mộ Dung Hoa nói. Câu nói của nàng đúng lý hợp tình khiến cho nàng ta không còn nói gì được nữa.
“Thôi được rồi, Linh nhi, con về phòng đi. Hoa nhi, con bị cấm túc một tháng.”
“Phụ thân.”
Lạnh lùng nói ra một câu rồi Mộ Dung tướng quân phất tay áo bỏ đi mặc kệ lời nói của Mộ Dung Hoa phía sau.
Nhìn cảnh này, Tử Linh cười lạnh trong lòng. Hừ, muốn đấu với ta, tu mười kiếp nữa đi.