Tiệm rửa chân Chân thành Kim Bồn là một cái tên quen thuộc ở thành phố Song Khánh với hơn chục chi nhánh trải rộng khắp nơi. Nơi đây cung cấp dịch vụ "tất cả trong một" từ rửa chân, giải trí, chơi mạt chược, buffet cho đến hát karaoke. Thậm chí, khách hàng còn có thể yêu cầu dịch vụ hát rong ngay tại phòng riêng của mình.
Tô Hà là khách quen của chi nhánh số 56. Anh quen biết với Tôn Thiến, một nữ kỹ thuật viên gần ba mươi tuổi với tay nghề điêu luyện, ấn huyệt cực chuẩn xác và mạnh mẽ.
"Tô Hà, lâu lắm rồi không gặp cậu, chị nhớ cậu muốn chết!", Tôn Thiến vừa thoăn thoắt xoa bóp bàn chân cho Tô Hà, vừa cười nói. Cô là người phụ nữ khéo ăn nói, dù sao nghề này cũng cần phải có chút hoạt ngôn, để tránh những khoảng lặng ngại ngùng với khách hàng.
Tuy nhiên, trong số rất nhiều khách hàng, Tôn Thiến thích nhất vẫn là Tô Hà. Chàng trai này sở hữu vẻ ngoài điển trai chẳng kém gì minh tinh điện ảnh, hơn nữa lại là người thực sự đến để thư giãn, tận hưởng dịch vụ, không giống như những vị khách "lông lá" khác.
"Mấy hôm trước em mới từ Bắc Kinh về Song Khánh, tranh thủ ghé qua thăm chị đây", Tô Hà hít một hơi thật sâu, mỉm cười đáp lời. Quả thật, ngâm chân giúp anh cảm thấy thư giãn hơn rất nhiều. Dưới bàn tay ma thuật của Tôn Thiến, những căng thẳng, bức bối mà Hoa Nạp gây ra trong lòng anh dường như cũng tan biến ít nhiều.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bất ngờ bật mở. Một người đàn ông to béo, mặt tròn như cái đĩa xuất hiện, tay xách nách mang lỉnh kỉnh đồ đạc. Vừa nhìn thấy Tô Hà, gã liền tươi cười rạng rỡ: "Ha ha, Tô Hà, đang được mát xa à?"
Tô Hà liếc xéo gã bạn thân một cái, cằn nhằn: "Tên mập, cậu rủ mình đi rửa chân, vậy mà lại đến muộn!"
"Kẹt xe kinh khủng khiếp, cậu biết mà. Giang ca này vừa xuống máy bay là phi thẳng đến đây gặp cậu luôn đấy, bạn bè chí cốt có khác!" Vừa nói, gã béo đã nặng nề đặt mình xuống chiếc ghế sofa bên cạnh Tô Hà, khiến nó phát ra tiếng "kẹt kẹt" thảm thiết.
"Thiến tỷ, Linh Linh có làm ở trên này không?", gã béo hỏi.
"Để chị hỏi xem." Tôn Thiến lau tay vào khăn rồi rút điện thoại nhắn tin cho đồng nghiệp.
Loading...
"Nghe nói thiên tài nhà sản xuất của chúng ta cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi, không sợ Tô lão gia biết chuyện sao?", gã béo nghiêng người về phía Tô Hà, cười gian xảo.
"Tin tức của cậu nhanh nhỉ?", Tô Hà nhướn mày.
"Đương nhiên rồi, dù sao Giang ca đây cũng lăn lộn trong giới tài chính Mỹ. Mà chuyện cậu trong vòng một năm biến 50 vạn thành 5 triệu đô cũng đâu phải chuyện nhỏ!"
Gã béo tên là Lý Giang, là bạn thân từ thuở nhỏ của Tô Hà. Có thể nói, tình bạn của họ là "bằng chứng thép" cho câu nói "trẻ con chơi với nhau mặc chung một cái quần". Tuy nhiên, khi lên đại học, Tô Hà chọn theo học ngành âm nhạc, còn Lý Giang lại đi theo con đường tài chính.
Sau khi tốt nghiệp, Lý Giang đi du học nước ngoài, thỉnh thoảng mới về nước. Nhưng mỗi lần về, gã đều tìm đến Tô Hà để "khoe khoang" về những thành tích huy hoàng của mình trên đất Mỹ.
"Tai mình nghe đến chai sạn rồi. Không phải chỉ là kiếm được 5 triệu đô từ 50 vạn ban đầu thôi sao, có cần phải nói suốt cả năm trời không?", Tô Hà vừa nói vừa móc móc tai, ra vẻ chán ngán.
"Cậu thì biết cái gì. Thành tích nhân vốn gấp mười lần của Giang ca trong giới tài chính cũng giống như việc cậu trở thành nhà sản xuất âm nhạc vàng của làng giải trí thôi, đều là thiên tài cả!"
"Thiên tài mập ú." Tô Hà thản nhiên đáp trả.
"Được rồi, coi như cả hai chúng ta đều là thiên tài." Lý Giang gật gật đầu, đồng ý một cách dễ dàng.
Điều này khiến Tô Hà không khỏi ngạc nhiên. Có vẻ như tâm lý của gã béo đã tiến bộ hơn rất nhiều so với trước đây. Anh vẫn còn nhớ như in, hồi nhỏ, chỉ vì bị anh gọi là "mập" mà gã bạn thân đã giận dỗi, không thèm nói chuyện với anh cả tuần liền. Vậy mà giờ đây, gã ta lại có thể dễ dàng chấp nhận biệt danh này như vậy.
"Nói chuyện chính sự đây, cậu thực sự định lộ diện sao?", Lý Giang nhìn Tô Hà với vẻ mặt vô cùng tò mò.
"Không phải mình", Tô Hà cười khổ lắc đầu.
"Ý cậu là sao?", Lý Giang khó hiểu.
Tô Hà bèn kể lại toàn bộ câu chuyện giữa anh và Hoa Nạp cho Lý Giang nghe.
Trong lúc Tô Hà kể, cái miệng của Lý Giang cũng há to dần. Đến cuối cùng, cằm của gã suýt nữa thì rớt xuống đất.
"Cái quái gì vậy? Đúng là lũ chó Hoa Nạp, lũ tư bản chết tiệt, không bằng cầm thú!" Lý Giang vừa đập tay xuống bàn, vừa chửi rủa, cả người run lên vì tức giận.
"Bình tĩnh nào, tự dưng lại chửi cả bản thân mình là sao?", Tô Hà nhìn gã bạn thân với nụ cười nửa miệng.
Tuy Lý Giang hiện tại không phải là một nhà tư bản, nhưng rõ ràng là gã đang từng bước tiến đến gần hơn với thế giới đó. Mới ra trường chưa được bao lâu, gã đã có thể kiếm được 5 triệu đô la chỉ từ 50 vạn vốn ban đầu. Dù không muốn thừa nhận, nhưng gã mập này đích thực có tài năng thiên bẩm trong việc kiếm tiền.
"Mình còn lâu mới trở thành loại người như vậy!", Lý Giang bực bội đáp trả. "Sao Tô lão gia không ra mặt giải quyết chuyện này? Cái nghệ danh "Tố Hà" kia là tâm huyết của cậu, cậu có cam tâm để người khác cướp trắng trợn như vậy không?"
"Ông ấy giúp mình kiểu gì? Nói ra thì cũng chỉ tại mình tự chuốc lấy thôi." Tô Hà thở dài, lắc đầu ngao ngán.
Cha của Tô Hà - Tô Tĩnh Quốc, là Chủ tịch Hiệp hội Văn học Trung Quốc. Ông luôn mong muốn con trai mình sẽ trở thành một nhà văn hoặc một nhà thơ. Thế nhưng, Tô Hà lại không muốn đi theo con đường mà cha mình đã vạch sẵn. Anh thi vào trường nghệ thuật để theo đuổi đam mê âm nhạc. Kể từ đó, mối quan hệ giữa hai cha con trở nên căng thẳng và xa cách.
"Cha con nhà cậu cũng giống hệt cha con nhà mình, cứng đầu như nhau! Nhìn mối quan hệ giữa mình và cha mình hòa hợp bao nhiêu?" Lý Giang cười hì hì.
"Nếu như cậu không phải vì quá béo, không mặc vừa trang phục diễn, thì giờ này chắc đang múa may, hát hò trên sân khấu rồi nhỉ?" Tô Hà không chút lưu tình mà "đâm chọt" gã bạn thân.
Gia đình Lý Giang có truyền thống theo nghề kinh kịch. Những gia đình như vậy thường rất coi trọng việc kế thừa truyền thống. Thế nhưng, Lý Giang lại là một ngoại lệ. Cậu bé Lý Giang từ nhỏ đã béo phì. Dù trên sân khấu cũng có những vai diễn phù hợp với ngoại hình này, nhưng con đường phát triển sẽ bị hạn chế rất nhiều. Chính vì vậy, cha của Lý Giang đã quyết định từ bỏ ý định cho con trai nối nghiệp gia đình, để cho gã tự do làm điều mình thích.
"Đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, cậu thực sự định bỏ cuộc như vậy sao?", Lý Giang ngồi thẳng dậy, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
"Cậu nghĩ mình là loại người dễ dàng bỏ cuộc như vậy sao?", Tô Hà nhìn gã bạn thân, khóe miệng nhếch lên nụ cười bí ẩn.
"Không giống. Năm đó, chỉ vì mình lấy trộm cậu một cục tẩy mà cậu đã giấu cả hộp bút của mình đi. Cho dù có tra khắp Trái Đất này cũng không thể tìm được một kẻ thù dai như cậu!", Lý Giang lắc đầu.
"Ha ha, biết mình là được rồi." Tô Hà cười khẽ. "Lần này về nước, cậu còn đi nữa không?"
"Không đi nữa. Với lý lịch này, Giang ca sẽ được các ông lớn trong giới tài chính trong nước trải thảm đón rước!" Lý Giang vừa nói vừa vỗ tay vào ngực mình "bịch bịch", vẻ mặt tự hào.
Tô Hà chỉ biết cười khẽ, không nói gì thêm.
Đúng lúc đó, cánh cửa lại một lần nữa bật mở. Một cô gái khoảng 20 tuổi, tay bưng chậu nước nóng, bước vào phòng.
"Linh Linh đến rồi sao?", Lý Giang liền vui vẻ chào hỏi.
"Lâu lắm rồi mới gặp Giang ca đấy." Linh Linh đặt chậu nước xuống, sau đó bắt đầu xoa bóp chân cho Lý Giang.
"Á!"
Vừa mới ấn được vài cái, Lý Giang bỗng hét lên một tiếng thảm thiết rồi rút chân lại.
"Xem ra thận của Giang ca không được tốt lắm nhỉ?" Linh Linh nhìn Lý Giang, cười nói. "Vừa nãy em chỉ mới ấn nhẹ vào huyệt vị liên quan đến thận thôi mà..."
"Không sai, Lý Giang, xem ra đồ ăn Âu không hợp khẩu vị của cậu rồi." Tô Hà cũng nhân cơ hội này mà trêu chọc gã bạn thân.
"Vớ vẩn, thận của Giang ca khỏe như trâu ấy, vừa nãy chỉ là chưa quen thôi." Lý Giang lập tức phản bác, sau đó lại dũng cảm duỗi chân ra, nói với Linh Linh, "Đến nào, ấn mạnh vào huyệt vị liên quan đến thận của Giang ca này đi!"
Ngay lập tức, bên trong phòng vang lên những tiếng hét giống như tiếng lợn bị chọc tiết...
Một lúc sau, tiếng hét của Lý Giang cũng ngừng dần. Giọng nói của Tô Hà vang lên:
"Tên mập."
"Gì đấy?"
"Mình định thành lập một công ty đầu tư."
"Cậu định chơi lớn vậy sao?"
"Muốn chơi thì phải chơi cho đến cùng chứ!"
"Không thể để lũ Hoa Nạp kia xem thường được!"
"Giúp mình chứ?"
"Còn phải hỏi sao! Có thiên tài tài chính như mình giúp đỡ, cậu muốn Hoa Nạp biến mất trong vài nốt nhạc cũng được!"
"Thiên tài mập ú."
"... Ê, mặt cậu bị làm sao vậy?"
"Bị chó liếm!"