Cô mặc chiếc áo ngủ ấu trĩ thế này đứng ngoài cửa nói chuyện với Thành Trì mười phút?
Khuynh Thành rất muốn cầm một khẩu súng bắn mình một phát.
"Có điều, thì ra em thích phong cách này? Thế mà trước đây tôi không phát hiện ra." Thái độ đùa giỡn trong lời nói của Thành Trì vô cùng rõ ràng, lọt vào tai Khuynh Thành hoàn toàn là đang cười nhạo cô.
Khuynh Thành má ửng hồng khẽ quát Thành Trì: "Tôi thích phong cách nào thì liên quan gì tới anh?"
Thành Trì nhướng mày, lời nói đầy hàm ý: "Không có liên quan gì sao?"
"Có quan hệ gì chứ!" Khuynh Thành thẹn quá hóa giận: "Ý tốt của anh hôm nay tôi xin nhận, anh mau về đi."
Trong mắt Thành Trì ánh lên nụ cười, lắc đầu: "Vậy tôi về nhé!"
Khuynh Thành nóng lòng vẫy tay: "Bye bye, đi đường cẩn thận!"
Cho tới khi Thành Trì rời khỏi tầm mắt mình Khuynh Thành mới thở phào một hơi, cô giơ tay vỗ ngực giải tỏa tâm trạng phức tạp ban nãy, sau đó đóng cửa lại.
Khuynh Thành dựa vào cửa, bất giác nghĩ, người này đúng là không hành động theo lẽ thường.
Loading...
Lại nghĩ tới hành động thân mật của hai người khi nãy, Khuynh Thành lắc mạnh đầu, định vứt bỏ hình bóng Thành Trì ra khỏi đầu mình.
Quả nhiên mọi thứ có dính dáng tới Thành Trì đều sẽ trở nên hỗn loạn, khiến cô không thể kiểm soát được nội tâm của mình, Khuynh Thành rất rầu rĩ nhưng không thể nào tìm được cách nào tốt hơn.
Cứ như đang có một bàn tay vô hình đẩy cô đi về phía Thành Trì, và càng ngày càng gần.
Khuynh Thành tối nay ngủ rất không ngon giấc, cô nằm mơ rất nhiều nhưng khi tỉnh lại thì lại quên hết.
Khiến cho sáng nay khi cô tới đài truyền hình,
Biên đạo chơi thân với cô liền hỏi thăm cô có phải buồn lòng vì những việc rắc rối kia không.
Khuynh Thành chỉ tìm đại một lí do để trả lời sau đó đi làm việc của mình.
Bỗng cô nhớ tới lời Thành Trì nói với cô hôm qua, Khuynh Thành liền nghĩ tới những rắc rối mà mình đang gặp phải.
Tối qua cô cố gắng phô trương thanh thế trước mặt Thành Trì, nói với anh rằng cho dù gặp phải bất cứ việc gì thì mình cũng có thể giải quyết nhưng trên thực tế việc lần này, theo tình hình trước mắt, cô chỉ có thể nuốt nỗi uất ức này xuống mà thôi.
Khuynh Thành trong lòng biết rõ, bây giờ sẽ không có ai ra mặt giúp mình, trưởng phòng Vương tuy đối xử với cô rất tốt nhưng cũng không thể vì cô mà đắc tội với Sài Vi Vi, Sài Vi Vi có thâm niên hơn cô, các mối quan hệ xã giao cũng rộng hơn cô, huống hồ người như Sài Vi Vi tuyệt đối không chỉ giới hạn trong các mối quan hệ ở trong đài, vì vậy, bây giờ cô không đấu nổi Sài Vi Vi.
Còn về phía Diêu Huệ thì càng không thể, Khuynh Thành không cho rằng mình có thể nói ra chân tướng sự việc để biện giải cho bản thân.
Trên thế gian này có rất nhiều việc không công bằng như vậy, hoặc có thể nói rằng mình lực bất tòng tâm, những năm qua Khuynh Thành đã nhìn thấu, cô sớm đã không còn mong chờ những thứ gọi là chính nghĩa nữa.
Cho dù thường có người hát trong các ca khúc rằng chỉ cần kiên trì sẽ vươn tới thành công nhưng trên thực tế, có một số người trù định cả đời này sẽ không thể thành công nổi.
Có điều Khuynh Thành không hề bi quan trước cuộc sống, cô chỉ nhìn quá rõ ràng mọi điều, có thể chấp nhận mọi đả kích, vì thế mất đi một chút ít lòng nhiệt tình mà thôi.
Nhưng cuộc sống lại một lần nữa nằm ngoài dự liệu của cô, khiến Khuynh Thành nhất thời khó lòng chấp nhận được.
Khuynh Thành không ngờ rằng, Sài Vi Vi lại có thể xin lỗi cô trước mặt nhiều người như vậy.
"Khuynh Thành, những tin đồn về em ở trong đài... thực ra là lan truyền ra từ chỗ chị, nhưng ý của chị không phải nói rằng em dùng những thủ đoạn mờ ám thay thế vị trí của Diêu Huệ, chị biết em không phải là người có thể làm ra những việc như thế, là chị đã gây ra những hiểu nhầm kia, gây tổn hại cho em, khiến em bị mọi người dị nghị không đáng có... Chị đã nghĩ rất nhiều, cho rằng mình nên đứng ra giải thích, việc này là lỗi của chị, chị không thể nhìn em bị người khác hiểu nhầm như thế, vì vậy, xin lỗi Khuynh Thành, chị cảm thấy rất có lỗi, hi vọng em có thể tha thứ cho chị."
Khi Sài Vi Vi đứng trước mặt Khuynh Thành nói ra những lời này, giọng điệu vô cùng khẩn cầu, thần tình cũng rất nghiêm túc.
Sau khi nói xong lập tức khiến mọi người xôn xao.
Những người góp phần tung tin đồi lúc này đây như bị tát mạnh một cái vào mặt.
Khuynh Thành ngây người, mặt không cảm xúc nói: "Chị Vi Vi, chị..."
Sài Vi Vi xin lỗi Khuynh Thành? Cô đang nằm mơ sao? Việc này sao có thể chứ?
Mặc dù cô và Sài Vi Vi làm chung với nhau rất lâu rồi nhưng Khuynh Thành đã biết rõ tính cách của Sài Vi Vi, cô ta tuyệt đối không phải là người biết xin lỗi.
Huống hồ cô cũng không có bằng chứng nói lên rằng Sài Vi Vi chính là người tung tin đồi, Sài Vi Vi tại sao lại bước ra xin lỗi?
Ánh mắt Khuynh Thành tối đi vài phần.
"Khuynh Thành, em có thể tha thứ cho chị không?" Sài Vi Vi thấy Khuynh Thành không phản ứng gì, liền sốt ruột hỏi.
Khuynh Thành chỉ có thể che giấu những ngờ vực của mình, gật đầu: "Chỉ cần mọi người biết em không làm những việc đó là được, chị Vi Vi, mọi chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi."
Sau khi Sài Vi Vi xin lỗi, những người từng đứng trước mặt hoặc sau lưng nói xấu Khuynh Thành liền dồn đến, thái độ thay đổi hẳn.
Khuynh Thành mệt mỏi ứng phó với họ sau đó tìm một góc yên tĩnh ngồi suy nghĩ việc này.
Sau một hồi trầm ngâm suy ngẫm, Khuynh Thành cho rằng người có thể ép Sài Vi Vi xin lỗi mình rất có khả năng, chỉ có...
Thành Trì.