Vẹt nói xong còn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Thành Trì chằm chặp, dáng vẻ như đang khiêu khích.
Thành Trì nhìn nó, ánh mắt tối dần lại, xem ra thứ do Lục Kỷ Niên nuôi cũng cần phải dạy bảo thôi...
Còn Khuynh Thành bề ngoài vẫn làm như không quan tâm, thực ra trong lòng đã dấy lên gợn sóng sau câu nói kia của con vẹt.
Cô gương cười nói: "Vẹt của giáo sư Lục đúng là đặc biệt."
Thành Trì gõ cảnh cáo vào lồng mấy cái: "Con vẹt này học theo tivi, cũng không biết Lục Kỷ Niên hàng ngày mở cho nó xem những cái gì."
Lời giáo sư Thành nói đầy miệt thị, thế là giáo sư Lục ở nơi xa xôi đang tham gia một cuộc hội thảo về vấn đề học thuật nào đó sau khi ngáp một hơi thật dài lại bất ngờ hắt hơi một cái.
Giáo sư Lục giơ tay xoa mũi, xem ra thời tiết rất thất thường...
Giống như minh chứng cho lời của giáo sư Thành, con vẹt vỗ cánh mấy cái lại tiếp tục nói, lần này càng thần kỳ hơn, giọng nói vốn đáng trong trẻo của nó trở nên khàn hơn, rất ồm: "Chào mọi người! Tôi là Dịch Trung Thiên uống rượu chỉ uống một chai."
Khuynh Thành: "..."
Đây là con chim thần kỳ nhất mà cô từng thấy trong đời.
Loading...
Chắc vì nói mệt quá và cũng vỗ cánh mệt quá, cuối cùng con vẹt cũng lặng yên đứng trong lồng, cúi đầu giống như đang ngủ.
Khuynh Thành vốn không có hứng thú với loài vẹt nhưng nhìn thấy con vẹt mà Lục Kỷ Niên nuôi, cô bất giác nghĩ rằng hay là mình cũng nuôi một con trong nhà, khi buồn có thể giỡn nó nói vài câu để giải sầu, như vậy cũng rất tuyệt.
Cô nghĩ một lát rồi hỏi Thành Trì: "Anh có thể cho tôi xin số điện thoại của giáo sư Lục không?"
Nụ cười thoáng qua trên khóe môi Thành Trì lập tức biến mất.
Anh hơi sa sầm mặt nói: "Em tìm cậu ta có việc gì?"
Lẽ nào vì con vẹt này mà Khuynh Thành lại có hứng thú với Lục Kỷ Niên sao?
Trong lòng giáo sư Thành bất giác rất bực bội.
"Tôi muốn hỏi anh ta việc nuôi vẹt, để tôi xem mình có thích hợp nuôi một con hay không." Khuynh Thành đúng là nghĩ như vậy, xem kinh nghiệm trên mạng thực ra không bằng hỏi người đáng tin cậy xung quanh, bởi những thứ trên mạng thật giả lẫn lộn.
Con vẹt này của giáo sư Lục mặc dù mồm mép liến láu một chút nhưng rất đáng yêu, anh ta chắc rất có kinh nghiệm.
Hơn nữa Lục Kỷ Niên nói thế nào đi nữa cũng là bạn của Thành Trì, mặc dù cô không muốn thừa nhận nhưng bất luận là Thành Trì hay những người xung quanh Thành Trì đều rất đáng tin cậy.
Hàng lông mày đang nhíu chặt của Thành Trì lúc này mới giãn ra đôi chút, anh nói: "Không cần tìm cậu ta."
"Tại sao?"
"Con vẹt này là tôi tặng cho cậu ta." Thành Trì liếc nhìn con vẹt đáng yên lặng trong lồng, bộ lông màu xanh vô cùng sáng bóng, khi không mở mồm nói bừa thì cũng có vài phần dáng dấp tinh anh của loài chim.
Con vẹt giống Psittacidae này cũng không phải Thành Trì mua, chỉ là vừa hay có một con, anh không có hứng thú, còn Lục Kỷ Niên thì đang rảnh nên liền tặng cho anh ta.
Giống vẹt này trên thị trường cũng có bán, có điều con trong tay Thành Trì, trong nước rất hiếm thấy, giá cả cũng rất đắt đỏ.
"Vậy sao..." Khuynh Thành lập tức ỉu xìu, những vấn đề định hỏi lập tức không nói lên lời.
Thành Trì cũng nhẫn nãi nói với cô một số kiến thức về vẹt, Khuynh Thành lặng lẽ ghi nhớ, chuẩn bị đợi khi có thời gian sẽ đi tới chợ thú cưng xem thử.
Hai người họ về tới sân tennis cũng mất không bao lâu, khi về tới nơi, trưởng phòng Vương và ông Lý đều vẫn còn ngồi đó, thấy họ về, đặc biệt là thấy Thành Trì vẫn còn xách một con vẹt, ông Lý liền hào hứng trêu đùa con vẹt đang gật gù ngủ.
Vẹt đã nô đùa đủ, bây giờ nhìn thấy người lạ càng không có tinh thần, mặc cho ông Lý và trưởng phòng Vương thế nào đi nữa nó cũng chỉ uể oải liếc nhìn họ, không nói gì, gục đầu ủ rũ.
Ông Lý cười nói: "Thứ này cũng khó tính gớm."
Thành Trì nghe ra ý của ông Lý, biết đối phương có chút không hài lòng liền vỗ vào lồng, lên tiếng uy hiếp nói: "Không muốn bị vặt trụi lông thì hãy nói đi."
Vẫn chỉ có Thành Trì mới có thể đe nẹt được con vẹt này, anh vừa mới uy hiếp, vẹt lập tức vỗ cánh ríu rít lên tiếng, có lẽ cảm nhận được sự đáng sợ của Thành Trì nên nói cứ thế ra sức ca hát: "Tình yêu của tôi là đất trời bao la! Núi xanh biêng biếc, hoa nở ngào ngạt!"
Khuynh Thành đang uống nước liền bị tiếc ca chói tai của vẹt làm cho sặc nước.
Nó vẫn chưa định dừng lại, sau khi hát được mấy câu thì hình như lại nghiền hát.
Khuynh Thành giật mình còn ông lý thì rất vui vẻ, hài lòng nói: "Con chim này đúng là rất tuyệt! Nào, hát thêm bài nữa."
Lần này vẹt ta rất biết điều, âm điệu uyển chuyển bắt đầu hát: "Lật lăn lăn, lật lăn lăn, lật lăn lăn!"
Khuynh Thành: "..."
Cô cạn lời nói với Thành Trì: "Vẹt giáo sư Lục nuôi đúng là đặc biệt, phong cách cũng lập dị khó đoán."
Thành Trì nhìn dáng vẻ rầu rĩ của Khuynh Thành, lông mày nhíu chặt, ánh mắt sáng lấp lánh, đôi môi đỏ mọng... Giáo sư Thành bất giác liếm môi, bất ngờ cảm thấy bức tranh trước mặt rất vừa miệng.
Đợi sau khi ông Ly hài lòng ra về Khuynh Thành mới có thể rời đi, điều khiến cô vui mừng là vì ông Lý vẫn còn việc gì đó cần thảo luận với Thành Trì, vì thế anh không đi cùng cô được.
Khuynh Thành thư thái về nhà.
Sau khi về tới nhà cô mới phát hiện ra rằng giọng nói ma quái của con vẹt kia rất ám ảnh, khiến cô khi nấu bữa tối cũng bất giác ngâm nga "Lật lăn lăn, lật lăn lăn, lật lăn lăn..."
Quái dị hơn cả là cô vừa ngâm nga trong đầu vừa xuất hiện hình ảnh Thành Trì dạy dỗ nó, gương mặt tuấn tú với sống mũi cao và đôi mắt sáng ngập tràn uy hiếp nhưng cũng vô cùng đẹp trai.
Sau khi nhận ra mình đang làm gì, Khuynh Thành liền giơ tay vỗ trán, điên mất thôi!
Sáng sớm ngày hôm sau, cô bò dậy khỏi giường, vì cô nằm mơ suốt một đêm, trong mơ toàn là con vẹt kia và... Thành Trì.
Điều này chắc chắn là vì con vẹt kia quá quái dị, không liên quan gì tới những việc khác.
Khuynh Thành nghĩ vậy, cuối cùng cũng yên tâm ra khỏi cửa, tới chợ thú cưng dạo một vòng.
Cô thực sự muốn xem xem có con vẹt nào tạm ổn hay không, kết quả khiến cô khá thất vọng.
Đi hết cả con phố cũng không nhìn thấy con chim nào có thể sánh bằng "Con Trai", màu sắc không đẹp bằng nó, lông cũng không mượt bằng nó, tốc độ nói cũng không nhanh bằng nó.
Khuynh Thành rất buồn bã, ý tưởng muốn nuôi vẹt của cô vốn dĩ cũng bắt nguồn từ việc tham chiếu con vẹt kiet, nhưng so sánh xong thì phát hiện ra rằng những con khác đều không đẹp như vậy.
Cuối cùng Khuynh Thành đành phải trở về tay không, cô nghĩ nếu đã không tìm được con nào yêu thích thì thôi vậy, số phận an bài không thể nuôi thú cưng trong nhà.
Kết quả, khi Khuynh Thành về tới nhà, vừa bước ra khỏi thang máy liền ngây người.