"Ngươi muốn cứu nó, tại sao vừa rồi lại đá nó?" Nha có chút không hiểu, hỏi.
"Để nó biết lòng người hiểm ác, sau này nhìn thấy nhân loại thì phải lập tức chạy trốn, đừng để bị bắt lần nữa." Võ Tiểu Đức nói.
". . . Cũng đúng ." Nha miễn cưỡng nói.
Võ Tiểu Đức lắc đầu, rơi vào trầm tư.
Đến cùng là công ty này đang làm cái gì?
Dựa theo tri thức và ký ức của Hạ Huệ Lan và đồng nghiệp thì rõ ràng nơi này là chỗ nghiên cứu, chế tạo chiến giáp cơ động.
Nhưng tại sao lại phải dùng đến những động vật đặc biệt này để thí nghiệm?
Hơn nữa nơi đây còn có rất nhiều vong linh.
Nơi này không khác gì một vùng sương mù nồng nặc.
Võ Tiểu Đức lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua.
Loading...
Đã là 11h đêm.
Mình không có thời gian để đi tìm hiểu sâu hơn về công ty này. Dù sao người đã giết, đám vong linh cũng đã nhận được an ủi.
Chính mình thu được 1 điểm công đức.
Bây giờ mình có chuyện quan trọng hơn cần làm.
"Đường Tân Giang, khách sạn Thực Thần. . ."
Tên đường rất lạ, mình chưa từng đến đó bao giờ.
Võ Tiểu Đức mở điện thoại ra, tìm tòi trên bản đồ hồi lâu.
"Ngươi không biết đường sao?" Nha hỏi.
"Ừm, ta đã bật dẫn đường, để tránh đến nhầm chỗ." Võ Tiểu Đức cau mày nói.
"Đi!" Nha nói.
Võ Tiểu Đức nhảy lên cửa sổ, hóa thành quạ đen xông lên mây xanh.
Trên bầu trời thi thoảng lại vang lên giọng nói có phần cứng nhắc:
"Thời gian đi đường dự tính là: 31 phút, ngài sẽ đi ngang qua mười bảy cái đèn xanh đèn đỏ, trong đó có 700 mét phải đi bộ."
"Xin rẽ trái tại giao lộ thứ hai."
"Tích!"
"Rẽ trái."
Theo quạ đen càng bay càng cao, âm thanh cũng dần dần biến mất.
. . .
Sau năm phút.
Đường Tân Giang. Trên đường phố bên ngoài khách sạn Thực Thần.
Một con quạ đen xoay mấy vòng giữa không trung sau đó đậu trên một cây cột điện.
Trên trời lại xuất hiện mưa lất phất, gió lạnh thổi lên bộ lông đen nhánh của nó.
Quạ đen run run lông vũ trên người, không thèm để ý đến mưa gió xung quanh.
"Ngài đã đến đích, thời gian đi đường…"
m thanh phát ra từ điện thoại bị quạ đen cắt đứt.
Nó lẳng lặng đứng trên cột điện, nhìn chăm chú về một hướng.
Nơi này cách phòng 308 của khách sạn không quá xa, chỉ cách một con đường, vừa vặn có thể nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong.
Xuyên thấu qua cửa sổ có thể thấy bên trong có mấy nam nhân đang vừa hút thuốc vừa đánh bài, bầu không khí rất sôi nổi.
Cũng có người quay đầu ra ngoài nhìn vào bầu trời đêm.
Đó là một nam nhân trung niên có thân hình khôi ngô, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt. Hắn chỉ ngồi trên ghế cũng đã tỏa ra một cỗ khí thế uy nghiêm, khi những người khác nói chuyện với hắn đều mang theo chút nịnh nọt.
Khi phát hiện trên cột điện bên ngoài chỉ có một con quạ đen, nam nhân trung niên kia liền không để ý đến nữa, cúi đầu nhìn lá bài trong tay mình.
Một lát sau, cửa phòng bị mở ra.
Một tên nam tử đeo mắt kính gọng vàng đi vào phòng, lễ phép nói gì đó, sau đó đặt một chiếc vali lên trên bàn.
Có người đứng dậy đi tới bên cửa sổ muốn kéo rèm cửa.
"Sợ cái gì? Lão tử chính là người chuyên xử lý những chuyện như thế này.Ngươi còn kéo rèm cửa làm gì?"
Nam tử trung niên kia nói.
Những người khác cũng nở nụ cười.
Người kia kéo cũng không được, không kéo cũng không được. Bỗng nhiên hắn nhìn thấy bên ngoài có một điểm đen nhỏ đang không ngừng phóng đại.
Soạt ——
Cửa sổ bị đụng vỡ tan tành.
Một bóng người lướt qua bên cạnh tên kia, tiện tay vỗ lên gáy hắn.
Tiếng xương vỡ vụn vang lên, bóng người kia đã rơi vào trong phòng, thân hình của người này di chuyển nhanh chóng như gió lốc. Cánh tay nhanh như tàn ảnh liên tiếp ra quyền về tất cả mọi người trong phòng.
—— Thiết Tuyến Quyền Súy Kình!
Tác dụng chính của một quyền này là đánh bay kẻ địch ra ngoài, tranh thủ không gian chiến đấu cho bản thân.
Năm người.
Một tên bị đập nát cổ, ba tên khác bị đứng bay.
Người cuối cùng chính là nam tử trung niên có vẻ uy nghiêm. Ngay khi cửa sổ vỡ vụn hắn đã đứng dậy, khi Võ Tiểu Đức đánh tới, hắn cũng vung hai nắm đấm nghênh đón, cười gằn nói:
"Rất có bản lĩnh, một tên tội phạm truy nã lại dám đến tìm ta gây chuyện? "
Đùng!
Tiếng va chạm như sấm.
Hai người va chạm, đều lui lại mấy bước.
"A?" Võ Tiểu Đức trừng to mắt nhìn về phía đối phương.
Ghê gớm, tên này lại có thể ngăn cảnh Súy Quyền mình dùng hồn lực đánh ra.
Vẻ mặt tên nam tử khôi ngô kia trắng bệch, chủ động xông về phía trước, bàn tay như đao, liên tục chém về phía Võ Tiểu Đức.
Võ Tiểu Đức được tổ linh của Triệu gia truyền cho vô số kinh nghiệm chiến đấu, lúc này không chút hoang mang đưa tay muốn ứng đối.
Nhưng trong nháy mắt này hắn chợt phát hiện dường như thân thể của mình trở nên nhanh nhẹn hơn lúc trước không ít.
Tay của đối phương như đao, chém ra rất nhanh nhưng mình lại có lòng tin có thể tránh thoát đi.
Chẳng lẽ là hiệu quả của "Thứ cấp linh xảo" mà hắn đạt được từ Ô Nha Chi Linh?
Võ Tiểu Đức dứt khoát không tiếp chiêu, cả người di chuyển trái phải, tựa như một thân cây dẻo dai lắc lư bên trong gió táp mưa sa, dễ dàng tránh thoát bảy tám lần công kích của đối phương.